Tuy nhiên hôm nay tâm trạng của Tiêu đại thần vô cùng tốt, cũng không
tính toán chi ly thời gian với cô, chỉnh đốn lại trang phục.
Tiêu đại thần nheo mắt, Tần Khanh có thể mơ hồ nhìn thấy thân ảnh cô
qua đôi mắt của anh.
Người kia nhẹ nhàng đánh giá một chút. Tần Khanh cũng chẳng trông
mong anh sẽ ngạc nhiên hay phản ứng nào đại loại thế. Chỉ thấy ánh mắt
anh dừng nơi bả vai để lộ của cô một chút, rồi lập tức bước nhanh chân,
trầm giọng nói: “Đi thôi!”
Tần Khanh theo sau bóng lưng cao lớn của Tiêu Tự Trần. Từ nãy đến giờ
hai người cũng nói vài câu nhưng cô chưa nghe thấy câu ‘Cũng không tệ
lắm’ của anh, điều này khiến cô có cảm giác mông lung: Hay là trang phục
cô mặc chưa đủ tao nhã, xinh đẹp, đáng yêu?
Nhưng mà … có người phụ nữ tao nhã nào lại làm tài xế kiêm bảo mẫu
không?
Tần Khanh lên xe liền đổi giày cao gót. Tiêu Tự Trần hai chân song song
nhau, hai tay đặt lên đầu gối. Ra khỏi khu cư xá, anh lại đưa mắt nhìn cô
một cái.
Tần Khanh cảm thấy hơi buồn bực … Tiêu Tự Trần hôm nay sao thế này
… Ánh mắt chăm chăm nhìn cô đầy soi mói?
Gương mặt không biến sắc, cô chăm chú lái xe. Trong lòng cô càng ngày
càng hoang mang vì người đàn ông bên cạnh cứ cách hai phút lại cau mày
quay sang nhìn cô vài giây … khiến cô mấy lần suýt đạp nhầm chân thắng
thành chân ga.
Được nửa đường, hành động kỳ lạ này của Tiêu Tự Trần cuối cùng cũng
ngừng lại. Thanh âm bình tĩnh, đầu hướng nhìn ra phía cửa …