NỮ THẦN BÁO OÁN - Trang 127

Agatha Christie

Nữ thần báo oán

Đoạn cuối

Giáo sư Wanstead nói:
- Michael, tôi phải giới thiệu với anh cô Marple, người đã hết lòng vì anh,
nhờ cô mà anh được trả tự do.
Chàng trai, giờ đã ba mươi hai tuổi, nhìn bà già tóc bạc với vẻ hơi dè
dặt:
- Vâng! Cháu …Cháu có nghe nói. Cô Marple, cháu rất biết ơn cô.
- Anh không cần cảm ơn tôi, mà nên cảm ơn cha anh thì hơn.
- Cha của cháu? Hình như ông ấy có quan tâm gì cháu.
- Anh lầm. Ông yêu công lý thiết tha, bản thân ông rất công bằng. Viết thư
cho tôi, ông kết bằng mấy câu thơ trích dẫn:
“Công lý hỡi, hãy ào lên như sóng biển.
“Và Đức hạnh ơi, hãy chảy như dòng thác không ngừng”.

- Ồ! Thơ của Shakespeare?
- Không. Trích dẫn từ Kinh Thánh.
Cô Marple mở gói giấy nhỏ đang cầm trong tay, nói:
- Người ta đưa tôi cái này, chắc muốn tôi giữ làm kỷ niệm. Song tôi nghĩ
người được quyền giữ nó trước hết phải là cậu. Hay cậu không muốn ...
Và cô đưa tấm ảnh Verity Hunt, chính tấm ảnh mà Clotilde đã đưa
cho cô lúc ở phòng khách Lâu đài Cổ.
Chàng trai cầm tấm ảnh, nhìn rất lâu. Nét mặt cậu đột nhiên biến đổi,
dịu lại một cách lạ kỳ, nhưng cứng rắn lại ngay. Cô Marple im lặng quan
sát. Giáo sư Wanstead thì nghĩ chàng trai đang ở vào thời điểm khủng
hoảng, ảnh hưởng lớn tới cuộc sống sau này.
Michael thở dài, trả tấm ảnh cho cô Marple, nói:
- Cô nói đúng. Cháu không muốn. Tất cả đã thuộc về quá khứ. Verity đã
mất, cháu không thể giữ cô ấy bên mình. Điều cháu cần làm từ nay phải
thật … mới. Cháu phải bắt đầu một cuộc sống khác. Cô ….thông cảm chứ?
- Cô thông cảm, và chúc cháu may mắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.