NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 176

“Không, thật sự không phải. Vì tôi rất sợ bạn đại học biết tôi làm bảo vệ

ở quán bar, tôi sợ người ta coi thường mình. Đứng trước mặt người khác tôi
cứ có cảm giác sự tự ti lan tỏa từ trái tim ra toàn thân, dường như nó nuốt
chửng cả người tôi.” Bảo Chi Lan là bạn học đương nhiên là nói dối, nhưng
cảm giác tự ti thì đúng là sự thật.

“Hứ, tôi cho anh hai, ba mươi vạn, xem bạn anh còn dám coi thường anh

không!” Sa Chức nói.

Tôi ngạc nhiên, rồi nói: “Cảm ơn, tôi nhận ý tốt của cô!”

“Để tôi viết chi phiếu cho anh.”

“Đừng! Tuy tôi cần tiền nhưng không có công không nhận lộc, tôi hiểu

điều đó chứ. Nếu tôi nhận tiền của cô thì chúng ta còn là bạn bè không?
Như thế tôi có khác gì bọn trai bao bám váy nhà giàu chứ? Cô cũng coi
thường tôi thôi.” Thật ra đứng trước mặt cô ấy thôi cũng khiến tôi vô cùng
tự ti rồi.

“Tôi không có ý đó, chỉ là tôi thấy lúc nào anh cũng thẫn thờ, lại cứ như

có thâm thù đại hận gì ấy. Thật ra anh cười rất đẹp, sao không cười nhiều
hơn một chút? Dùng nụ cười đối mặt với cuộc đời, cuộc sống của anh sẽ
thay đổi!” Cô ấy gật đầu với tôi.

“Cười? Nếu chúng ta đổi cho nhau, nếu cô là tôi, không khóc đã là rất

kiên cường rồi.”

“Anh lại nói đến vấn đề tiền nong rồi.”

“Tôi cũng thấy lạ, cô cứ tiêu tiền bừa bãi như thế, dù có núi vàng núi bạc

thì sớm muộn gì cũng hết thôi.” Tôi nói.

Sa Chức đứng dậy tiến ra cửa: “Anh theo tôi, tôi muốn dạy anh một vài

thứ.” Tôi theo cô ấy ra ngoài, cô ấy vừa đi vừa gọi điện thoại, hẹn rất nhiều
người.

Ra khỏi “Cánh cổng thiên đường”, cô ấy nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.