NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 177

“Biết ở đâu có sòng bạc không?”

Tôi đáp: “Ở đây khách sạn, quán bar nào cũng có sòng bạc.”

“Sòng bạc của “Cánh cổng thiên đường'” các anh đã liệt tôi vào danh

sách đen, không cho tôi vào nữa rồi. Chúng ta đến nơi khác.”

Tôi kinh ngạc: “Cô còn mê đánh bạc sao? Tại sao sòng bạc lại cấm cửa

cô?”

“Lúc nào cũng thắng thì thế chứ sao?”

Tôi lắc đầu: “Tôi không tin.”

Trước cửa khách sạn năm sao Hồng Tường, người Sa Chức hẹn mười

phút sau đã có mặt, sáu người đều còn rất trẻ, hơn nữa còn như thủ hạ của
cô ấy vậy. Cô ấy dặn dò một lượt rồi mấy người đó phân tán ra mà đi vào.
Sa Chức đưa tôi xuống sòng bạc dưới hầm, sòng bạc ở đây rất cao cấp, cao
cấp đến mức khiến người ta phải tặc lưỡi. Vào sòng bạc cũng không phải
dễ, có rất nhiều vòng kiểm tra, còn có máy quay an ninh, máy kiểm tra đồ
kim loại.

Sa Chức tiến tới một cái bàn, ở đó có tám người, sáu người là thủ hạ mà

cô ấy gọi đến. Tôi ngạc nhiên, lẽ nào cô ấy lại đánh bạc với thủ hạ của
mình?

Sa Chức nhẹ nhàng nói với tôi: “Bàn này quy định mỗi người lấy ra năm

mươi vạn, thua hết mới được rút lui, cùng có nghĩa là một người may mắn
sẽ thắng hết tất cả.”

Đúng là trước mặt mọi người trên bàn đều có một số tiền. Tôi cứ cho

rằng đó là mấy cọc giấy mà thôi, ít nhất là trong mắt những người này, số
giấy kia dường như chẳng có chút giá trị nào. Nhưng ý nghĩa của những cọc
giấy kia lại không đơn giản như thế. Giờ được tận mắt chứng kiến cảnh
tượng thường thấy trong phim, tôi phải trố mắt ra.

Tôi không hiểu sự ảo diệu trong đó, cứ nhìn Sa Chức đánh thôi. Quanh

bàn kể cả sáu thủ hạ của Sa Chức, còn hai người nữa, tất cả là chín người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.