NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 206

người khác sẽ làm được, nhưng chẳng may một số người cô tuyển vào lại
nhu nhược vô dụng, như thế thì cái giá phải trả sẽ không hề nhỏ! Tôi không
phải nhà mạo hiểm, tôi không muốn lấy tám chục vạn ra đánh cược lần nữa!
Cô có hiểu không?”

“Vương tổng, không phải tôi không nể mặt ngài, giờ tôi quay về vẫn là

Lâm tổng giám quản lý, hồi đuổi tôi, lý do của công ty là tôi nhìn trộm đồng
nghiệp nữ, lấy trộm nội y, công ty đã tuyên bố chuyện này, giờ tôi cũng
chẳng có mặt mũi nào quay lại…”

“Vậy được rồi, cậu cứ về suy nghĩ cho kỹ, nếu thay đổi ý kiến thì có thể

gọi cho tôi bất cứ lúc nào. Ân Nhiên, tương lai phát triển của công ty chúng
ta là vô hạn, tương lai của nhân viên cũng là vô hạn, cậu nên trân trọng.”
Ông ta đứng dậy, vỗ vai rồi đưa tôi danh thiếp.

Đây là giấc mơ sao? Tưởng rằng cuộc sống ở thành phố Hồ Bình kết

thúc tại đây, tưởng rằng tôi phải tiếp tục khăn gói lên đường, nhưng giờ có
người thu nhận tôi, dù không biết phía trước có bao nhiêu chông gai, nhưng
ít nhất thì điều này cũng đã cổ vũ tôi. Thì ra tôi không phải người vô dụng.
Tôi dùng sự chăm chỉ và nghiêm túc để lấy được sự tự tin. Ở kho của Ức
Vạn, tôi chỉ bỏ ra nhiều sự chăm chỉ và nghiêm túc hơn những kẻ kia mà
thôi, chẳng có gì khác đáng người ta khâm phục cả.

Màn đêm buông xuống, tôi vừa thay đồng phục vừa huýt sáo, đồng

nghiệp bên cạnh thấy thế hỏi: “Ân Nhiên, có chuyện gì mà vui thế?”

“Không có gì, chỉ thấy bộ đồng phục này rất đáng yêu, tôi rất thích bộ đồ

này.”

Anh ta im lặng...

Nghĩ đến việc sắp chào tạm biệt bộ đồng phục này trong lòng tôi lại nở

hoa. Bộ quần áo này chất vải thì kém, lại không vừa người, mặc vào cứng
ngắc.

Đám người nhảy múa lúc này cũng không đáng ghét, không chướng mắt

như trước. Trở về Ức Vạn tôi sẽ giống như họ, thỉnh thoảng đến đây nhảy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.