NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 217

“Cô về đến nhà rồi, vậy tôi cũng về nhà!”

“Nhưng tất cả đàn ông đưa tôi về đến cửa đều hỏi Sa Chức, anh lên nhà

em một lát được không? Họ lấy đủ mọi cớ để vào nhà tôi ngồi một lát.
Nhưng tôi từng cho ai lên cả. Còn anh... thế này đi, tôi mời anh cốc cà phê!”
Sa Chức nghiêng đầu cười khiến tôi lạnh gáy. Căn bản không có dũng khí
để từ chối, thế là tôi theo cô ấy lên nhà.

Nhà cô ấy rất rộng, không thua kém gì nhà của Lâm ma nữ, trang trí vô

cùng xa xỉ, trong phòng khách là bộ sô pha bằng da rất to, chiếc bàn trà rất
rộng, đối diện với bộ sô pha là chiếc ti vi màn hình rộng siêu mỏng và một
dàn âm thanh màu vàng kim. Phía sau ti vi và dàn âm thanh là bức tường
được ghép từ đá trắng Đại Lý, trên trần treo một chiếc đèn chùm pha lê. Thì
ra trên thế giới này nhiều người thượng đẳng đến thế... Giống như ở nhà
Lâm ma nữ, tôi bắt đầu có cảm giác tự ti, cúi xuống nhìn chiếc tất rách lộ ra
trong đôi dép lê.

“Nhà tôi có máy pha cà phê, anh đợi một lát, để tôi cho anh nếm thử cà

phê Lam Sơn chính gốc!” Không biết cô ấy đang vui cái gì, lúc quay đi còn
mở nhạc.

Tôi cảm thấy mọi thứ trước mặt mình là một giấc mơ, giấc mơ không gì

đẹp bằng.

Từ sau khi bước vào nhà cô ấy, trong lòng tôi bắt đầu dâng lên cảm giác

tự ti, đột nhiên tôi nhớ ra mình chỉ là một tay bảo vệ mới nghỉ việc, chuẩn
bị bước lên tầm cao mới, mặc quần bộ đội, áo may ô đen làm nhân viên
khuân vác. Nhớ ra tôi là một người đàn ông đang vật lộn dưới tầng đáy xã
hội, nhớ ra trong túi tôi có mười lăm đồng tiêu vặt hàng ngày, nhớ ra cái ổ
chó của tôi, nghĩ đến việc sau khi tôi đi cô ấy sẽ dùng khăn lau chỗ tôi vừa
ngồi, nghĩ đến đôi dép tôi đang đi có lẽ cô ấy sẽ vứt vào thùng rác ngay sau
khi tôi ra khỏi đây...

Xem ra tôi không có cả tư cách làm bạn với cô ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.