NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 221

Xem ra sau này vẫn sẽ bị giày vò kiểu “mày không chết thì tao chết”

rồi...

“Chiều nay tuyển mấy công nhân chuyển hàng, anh theo tôi đi phỏng vấn

họ.”

“Á!” Nhiệm vụ quan trọng như thế lại phân đến tôi sao? Tôi nhìn kỹ nét

mặt Lâm Tịch, không giống như đang đùa. Thường thì những người được
phỏng vấn người mới đều có khả năng cấp trung đẳng trở lên. Tôi là người
có khả năng sao? Tôi là người có khả năng, rất có khả năng trong “chuyện
đó”...

“Từ tối hôm nay trở đi, hàng ngày anh bắt buộc phải có mặt trong kho từ

mười hai giờ đêm đến sáu giờ sáng.”

“Vâng.”

“Công việc trong kho cũng chẳng có gì phải bàn giao, những người kia

bị đuổi hết rồi, anh hãy chỉnh lý lại giấy tờ của mấy tháng sau khi anh đi.”

Cái quái gì... Giấy tờ trong mấy tháng tôi không ở đây? Chỉnh lý lại thì

bắt buộc phải tìm tư liệu từ tất cả các phòng ban có liên quan để đối chiếu,
như thế không phải tôi sẽ bận chết sao?

Thấy sắc mặt tôi khó coi, Lâm Tịch ngạo mạn ngẩng lên: “Lẽ nào chỉnh

lý giấy tờ rất khó sao?”

“Không...” Tôi rất muốn khóc.

Lâm Tịch có thành kiến với tôi, nhưng cô ta có lấy việc công trả thù

riêng không thì tôi không rõ. Tôi thấy cô ta đối xử với tôi như thế là bất
công, nhưng cô ta cũng rất nghiêm khắc với người khác, chỉ có thể nói đó là
bản chất của cô ta thôi.

Loanh quanh thế nào Hoàng Kiến Nhân lại leo lên được chức quản lý bộ

phận kho? Thật khiến người ta phải suy nghĩ. Tôi ngã ra giường, nằm quay
mặt vào tường suy nghĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.