NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 345

đêm dập dìu dưới ánh đèn nhiều màu.

Tôi ngồi cùng Bạch Khiết ở chỗ vừa nãy ngồi với Trần Vũ Hàn, trên mặt

bàn thủy tinh có thêm một cái bánh kem hình trái tim, bên trên có viết số 26
rất lớn. Bạch Khiết hai mươi sáu tuổi sao? Vũ Hàn thật cẩn thận...

Làm điều xấu thì hay chột dạ, giờ tôi giống như đang diễn kịch vậy, mồ

hồi cũng túa ra không ngừng. Nhìn kỹ thấy trên chiếc bánh còn có mấy
hàng chữ: Màn mục sơn hà không niệm viền, lạc hoa phong vũ cánh thương
xuân. Bất như liên thủ nhàn tiền nhân.

Câu thơ của Yến Thù ý nói khi núi cách xa, hoa tàn nguyệt lặn rồi mới

biết trân trọng người trước mắt mình. Những dòng chữ này là Vũ Hàn viết
lên muốn Bạch Khiết hiểu ý tứ của tôi.

Nhìn Bạch Khiết dáng vẻ ôn tồn nho nhã xinh đẹp động lòng người, tôi

nhận ra kẻ nghèo túng như tôi còn không an phận huống hồ là những kẻ có
tiền có quyền. Nếu hôm nay Trần Vũ Hàn không sắp xếp hết những điều
này thì có lẽ tối nay Bạch Khiết sẽ trở thành sở hữu của Tào Sắt thật.

Bạch Khiết vẫn đang ngây ngất: “Cảm ơn cậu. Ân Nhiên.”

Chỉ một câu đó thôi, dù có chết tôi cùng thấy đáng (tôi chỉ được vậy thôi

sao)...

Trong hoàn cảnh khiến lòng người mê đắm này, tôi cũng có dũng khí để

theo đuổi tình yêu. Lấy bật lửa châm nến trên bánh: “Chị ước đi.”

Bạch Khiết nhắm mắt ước, thổi tắt nến, cắt một miếng bánh đưa cho Vũ

Hàn trên sân khấu. Vũ Hàn lạnh lùng nhận lấy, ăn vài miếng, cúi người với
Bạch Khiết rồi rời khỏi quán.

Thời đại bây giờ, giao dịch nhiều hơn giao lưu, người tình nhiều hơn

người yêu, sự cố tình yêu nhiều hơn câu chuyện tình yêu, tình yêu cưỡi
ngựa xem hoa nhiều hơn tình yêu thủy chung son sắt. Trải qua nhiều
chuyện như vậy tôi cũng không còn ấu trĩ tới mức tin vào tình yêu nữa, chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.