Sáu chữ này, có thể từ trong miệng Mạnh Hành Chu phát ra, thật sự
đúng là hiếm thấy.
Thứ anh không thiếu nhất, đó chính là thông minh, nhưng còn chuyện
an ủi người khác, anh giống như thế nào cũng không học được.
Hạ Tang Tử nhớ rõ, khi còn nhỏ có một lần Mạnh Hành Du nghịch
ngợm té ngã trên mặt đất, đầu gối rách da bắt buộc phải khâu lại.
Mạnh Hành Chu được thầy giáo ở trường thông báo, khi tới bệnh viện,
Mạnh Hành Du thấy anh mình, lập tức ngừng khóc, đáng thương hề hề nói:
"Anh, em sợ, em không muốn khâu, bác sĩ nói sẽ có sẹo."
Miệng vết thương đó thật sự đầm đìa máu, Hạ Tang Tử lúc đó nhìn
thấy đều cảm thấy ghê sợ.
Nếu đổi lại là người khác, đại khái khẳng định sẽ an ủi một hai câu.
Nhưng Mạnh Hành Chu chỉ liếc mắt nhìn Mạnh Hành Du một lát, rất đạm
nhạt nói với bác sĩ, "Bác sĩ, con bé không muốn khâu, vậy đừng khâu nữa."
"....."
Mạnh Hành Du sau đó khóc nháo lên, nói anh chính là tên hỗn đản,
máu lạnh vô tình.
Mạnh Hành Chu ngại ầm ĩ, một câu dỗ người cũng không có, quay
đầu liền đi.
Hạ Tang Tử dỗ dành Mạnh Hành Du, xong lại nhờ bác sĩ khâu cho cô
ấy.
Khâu xong, khi cô ra khỏi phòng y tế lại phát hiện Mạnh Hành Chu
còn chờ ở cửa, trên tay không biết khi nào lại có nhiều thêm cây kẹo.
Là mùi vị mà Mạnh Hành Du thích nhất, anh mua hẳn một hộp.