Ở góc độ này, anh hoàn toàn có thể đá trúng tay của Ngô Duệ Viễn,
nhưng anh không có, ngược lại cố ý đá trật.
Mạnh Hành Chu tuyệt đối không phải loại người đến thời khắc này
vẫn còn chừa lối thoát cho đối thủ.
Hạ Tang Tử cảm thấy kì quái, không hiểu anh đang tính điều gì.
Lực đạo của chân Mạnh Hành Chu đá mạnh vào tay Ngô Duệ Viễn,
cũng không thương tổn nhiều lắm, chỉ đủ làm cậu ta buông tay.
Ghế dài từ trên tay Ngô Duệ Viễn rơi xuống đất gãy thành hai mảnh.
Mạnh Hành Chu xoay người, khuỷ tay chống đất, mặt đất thô ráp trên
sân bóng chà sát làn da của anh.
Hạ Tang Tử thấy chỗ xước chảy máu, hô hấp lập tức dồn dập, cảnh vật
trước mắt bắt đầu đong đưa.
Tay trái cô nắm thành quyền, dùng móng tay đâm vào lòng bàn tay
cho đến khi cảm thấy đau để làm bản thân tỉnh táo. Hạ Tang Tử dựa lưới
sắt phía sau, nỗ lực không nhìn khuỷ tay bị thương của Mạnh Hành Chu,
điều hoà lại hô hấp của chính mình.
Cô vẫn luôn cho rằng, chỉ cần không nhớ lại quá khứ, không tiếp xúc,
thử quên đi, thì thời gian chính là liều thuốc bổ sẽ chữa khỏi mọi vết
thương, bao gồm cả chứng bệnh sợ máu của cô.
Nhưng mà, hôm nay cô mới biết được, tâm bệnh của mình vẫn chưa
hết.
Ngô Duệ Viễn đánh người không thành, ngoài miệng càng mắng đến
khó nghe: "Mẹ mày, có giỏi thì đừng trốn, không phải còn muốn đánh sao?