lẽ mỗi nam sinh đều có một giấc mộng quân nhân đi."
Mạnh Hành Chu kẹp một cái đùi gà, đặt trong chén của Mạnh Hành
Du, không kiên nhẫn nói, "Ăn cơm của em đi, nói nhiều quá."
"Rõ ràng là anh nói quá ít, không biết còn tưởng anh bị câm đấy."
"Ở lại rửa chén."
"Đừng nha, anh, em bị câm, em mới bị câm." Mạnh Hành Du bắt lấy
bím tóc, trong vòng 3 giây liền thành thật lại, "Anh nhìn em biểu diễn ở chỗ
này cho anh xem, lúc ăn lúc ngủ không nói chuyện, bây giờ bắt đầu."
Hạ Tang Tử cười đến không thở nổi.
Ăn xong một bữa cơm, tâm tình nhiều ngày không tốt, cũng vô tình bị
quét hơn một nữa.
Buổi chiều, suy xét đến việc Hạ Tang Tử thừa nhận năng lực, Mạnh
Hành Du không lôi kéo cô đi chơi trò kích thích nữa, 3 người ăn uống chút
rồi đi dạo để tiêu, thời gian trôi qua cũng thật nhanh.
Buổi tối, du khách đến công viên hôm nay bắt đầu sôi nổi đi vào
quảng trường lớn, chờ đợi buổi buổi diễn ánh sáng.
Có qúa nhiều người xem biểu diễn, Hạ Tang Tử đi gọi một cuộc điện
thoại, liền lạc khỏi hai anh em. Ở trong đám người bị xô tới xô lui, cô từ bỏ
đi ra ngoài, đứng ở dưới gốc cay.
Hạ Tang Tử lấy điện thoại, lúc đang định gửi tin nhắn vào nhóm chat
của ba người, một thân ảnh cao lớn chặn lại ánh sáng trước mắt cô.
Mạnh Hành Chu tựa hồ như chạy tới, hô hấp có chút loạn, lúc thấy
được Hạ Tang Tử, trên mặt rõ ràng thở phào một hơi.