Mặt mày Hành Chu khó che giấu lãnh đạm, anh không muốn trả lời,
tầm mắt từ tóc Hạ Tang Tử nhìn qua, thanh âm lạnh lùng trong nháy mắt,
hiện lên một cỗ tàn nhẫn.
"Tóc cô ấy từ nhỏ đến lớn đều là xoăn tự nhiên." Anh nói với Sở Ninh.
Bả vai Hạ Tang Tử nhẹ nhàng run lên, cả người đứng sững ở đó,
ngẩng đầu lên, mắt mắt kinh ngạc, nhìn sườn mặt anh.
Sở Ninh bị ánh mắt của Mạnh Hành Chu doạ sợ, trong thời gian ngắn,
quên luôn chính mình muốn nói gì.
"Tôi chứng minh cho cô ấy."
Nói xong, Mạnh Hành Chu nắm cổ tay Hạ Tang Tử, kéo cô tới trước
mắt, một tay khác đè bả vai của cô, không tiếng động đem cô vào lãnh địa
của mình.
Thanh âm của anh lạnh nhạt, không mang theo cảm tình: "Cô xin lỗi
đi."
Khu vực lúc này, đội ngũ huấn luyện không ít, ít thì cũng có bốn năm
tổ, đều là học sinh Quốc Phòng Đại.
Hai vị huấn luyện viên ngày đầu tiên đã đối chọi gay gắt. Làm cho
mấy sinh viên mới ghé mắt nhìn lại đây, có người gan lớn, còn thì thầm nói
nhỏ.
Thấy không khí hai người bạn cùng trường không đúng lắm, cắt đứt
việc xem chuyện vui của tổ mình, mặt khác hạ mệnh lệnh không phải chạy
bộ thì là bước đều, đều đánh gãy hứng thú xem diễn của mọi người.
Mạnh Hành Chu hướng dẫn khoa lâm sàng, nam sinh chiếm đa số, tuy
nói không có bát quái như nữ sinh, nhưng cũng là hiếu kì.