NƯỚC MẮT ĐỎ - Trang 87

Thu ném đống báo ra giữa nhà, hất tung tất cả lên. Cô ngồi thở như

người lên cơn hen. Cuộc đời sao vui thế! Người đời sao vui thế!

Miệng Thu như ai đổ đầy dung dịch đắng ngắt. Cô là người ra trận bị

tước vũ khí, là người lữ hành lên đường khát khao vuốt ve, âu yếm lại đầy
những tê tái, đắng cay.

"Năm ấy chắc cô còn trẻ, tại sao cô không lấy chồng?". "Chị làm ơn,

tôi muốn nói với chị một điều: Tôi cũng cô đơn và buồn như chị" - Bóng
đen. "Tuần sau chúng tôi lập thêm một lớp cho những người lớn tuổi. Chị
tập ở lớp ấy thích hợp hơn" - Lão quản trị câu lạc bộ thể dục nhịp điệu.
"Chị mượn về làm gì?" - Cô thủ thư. Cái nhìn thương cảm, không lời -
Hảo... Thôi, miễn bình.

"Tôi cần tìm một người vợ tuổi trong ngoài bốn mươi, hiền hậu, đảm

đang, dịu dàng, chung thủy, chiều chồng, khát khao hạnh phúc. Xin liên hệ
với...".

"Trời ơi, tôi đây, tôi đây...".

Thu vùng dậy hoảng hốt. Tiếng ai vừa nói hay cô đã đọc trong tờ báo

nào? Không, rõ ràng cô vừa nghe tiếng nói ấy giọng trầm và ấm, vang từ xa
lắm. Tiếng ai, ở đâu? Ai ở đâu cần đến mình. Linh cảm hay ảo giác?
Không, hoàn toàn không thể như thế.

Thu nghiêng tai nghe ngóng. Xa lắm, thành phố đang ầm ĩ, xa hơn

nữa, những thiên thạch đang va đập và chuyển động. Không có vết tích nào
của âm thanh mà Thu mong đợi.

Dù sao, tiếng nói ấy đang để lại dư vị ngọt ngào trong tâm can Thu.

Ôi, có thể từng ấy thôi, đời cô sẽ sống dài thêm được một tháng. Hôm sau
ra đường; người đầu tiên cô gặp là người xa lạ.

- Chào chị. - Cô cất tiếng chào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.