Vệ Cẩn thật ra đã nghĩ thông rồi.
Nhất định Ninh Tu đã biết có người đuổi giết thằng bé, vậy nên lần
trước thấy thích khách vẻ mặt mới bối rối như vậy. Đêm qua Ninh Tu tách
khỏi A Chiêu, một mình ra ngoài, bị người đuổi giết thừa cơ bắt.
Chắc hẳn người đã sai người đến truy sát Ninh Tu là độc phụ trong
miệng Ninh Tu.
A Chiêu khẽ thở dài.
“Biết vậy hôm qua con đã tự tay giải quyết Phương Huyền.”
Nếu như dự đoán này, Ninh Tu bị bắt sợ rằng sẽ lành ít dữ nhiều. Vệ
Cẩn không muốn để A Chiêu đã lo lại càng lo, hắn không nói suy tính của
mình cho A Chiêu. Vệ Cẩn khẽ nói: “Chúng ta tới Uyển quốc, xem có dấu
vết nào không.”
A Chiêu nói: “Đành vậy.”
Từ Ngũ Hoa Sơn đi Uyển quốc mất khoảng nửa tháng, vì vội nên A
Chiêu và Vệ Cẩn cưỡi ngựa đi trước còn xe sẽ tới sau. Đi được vài ngày,
đột nhiên trời bỗng mưa to.
Xung quanh đó khoảng trăm dặm cũng không có người ở, hai người
dầm mưa đi tìm chỗ trú, cuối cùng tìm được một cái miếu đổ nát.
Trong ngôi miếu, cỏ dại mọc lên thành bụi, trên nóc cũng đầy vết dột,
ít ra may mà cũng có chỗ trú mua. Ngựa lắc lắc cổ, nước bắn đầy ra đất. A
Chiêu cởi búi tóc ra, mái tóc đen mượt như mây xõa xuống, nước tí tách
chảy xuống từ đuôi tóc.
A Chiêu vừa cầm tóc vừa nhìn cơn mưa như trút nước, nói: “Sáng
không sao, vậy mà đột nhiên trời lại mưa.”