từ mấy hôm trước rồi. Đợi thử mấy ngày nữa xem, nếu như vẫn không tỉnh
thì ta sẽ thử cách khác.”
*Bách tư bất đắc kỳ giải: dùng nhiều cách nhưng không giải đáp được.
Vệ Cẩn nhìn A Chiêu tựa quen thuộc tựa xa lạ nằm trên tháp, khẽ thở
dài một tiếng.
Mấy ngày trước hắn tìm được tới nhà Bạch Đồ, dù A Chiêu đã được
giải phong ấn nhưng hắn chỉ cần liếc qua cũng nhận ra đó là A Chiêu. Tuy
vẻ ngoài có khác đi, nhưng trong lòng Vệ Cẩn, thực ra cũng chẳng có thay
đổi gì.
A Chiêu là A Chiêu, là đồ nhi hắn nuôi lớn mất mười năm, cũng là cô
nương hắn đem lòng yêu.
Đột nhiên, ngón tay A Chiêu khẽ cử động.
Vệ Cẩn vốn luôn để ý tới A Chiêu nên ngay lập tức phát hiện ra. Hắn
như ngừng thở, sợ rằng đó chỉ là ảo giác. Hắn nhìn chằm chằm tay A
Chiêu, không dám chớp mắt dù chỉ một chút.
Bạch Đồ cũng thấy được vẻ kì quái của Vệ Cẩn.
Hắn hỏi: “Sao thế?”
Vệ Cẩn nói: “Ngón tay A Chiêu mới động đậy.”
Một khắc sau, hắn thở dài nói: “Có lẽ là ảo giác rồi…” Đúng lúc đó, A
Chiêu khẽ rên một tiếng, giọng nàng vô cùng yếu ớt. Nhưng đối với Vệ
Cẩn, điều đó tuyệt đối như cảm giác của một người đang đói khát đi trên sa
mạc thì gặp được ốc đảo.
“Nước…” A Chiêu hơi hé mắt, sau đó lại khép lại.