NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 46

cả ông nội, vì cái tội cả gan mạo phạm quận chúa.

Bóng người ngựa xa dần, lúc này trên đường phố lại tấp nập nhộn nhịp

như không khí mà kinh thành vốn có. Tôi đứng như trời trồng, miệng
không ngừng lẩm bẩm, oán thán.

Chẳng biết từ lúc nào, Lê Hinh đã đến bên cạnh tôi, nàng khẽ gọi:

“Lục công tử.”

Tôi giật nảy người, suýt sặc nước bọt của chính mình. Xấu hổ, tôi đưa

tay gãi gãi đầu: “Quận chúa, ta…”

Ta chưa có hai quan tiền để trả nàng đâu a!!

“Chúng ta lại gặp nhau nữa rồi.”

Trái với tâm trạng căng thẳng của tôi, nàng chỉ nghiêng đầu mỉm cười.

Trên mái tóc dài đen tuyền mềm mại của nàng, một chiếc lá nhỏ xinh còn
khẽ vương lên mái đầu. Dưới ánh nắng lấp lánh, tôi không kìm được, đưa
tay lên mái tóc nàng, nhẹ gạt một cái.

Dường như hành động đường đột của tôi khiến cho nàng sững sờ trong

giây lát. Gò má phiếm hồng, đôi môi anh đào lộ vẻ bối rối: “Công tử…”

Nhận ra hành động vừa rồi của mình vô cùng mờ ám, tôi vội thu tay

lại. Không hiểu vì lý do gì mà mồm miệng giảo hoạt trước mặt nàng cứ
cứng đơ. Bàn tay tôi nhớp nháp mồ hôi, cầm chiếc la trong tay mà khẽ siết
lấy. Mạch máu trong cơ thể hình như cũng nóng dần lên.

Sau một vài giây bối rối, Lê Hinh lại lấy lại dáng vẻ ôn nhu thường

ngày. Nàng mỉm cười: “Cũng không còn sớm, chúng ta mau khởi hành về
phủ. Ta sẽ sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho chàng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.