những lời như vậy, nàng còn chẳng xấu hổ hay đỏ mặt một chút.
Chắc tôi cũng hiền quá rồi đi.
“E hèm.” Lê Cát Thuần hắng giọng, phá vỡ cái không khí ngột ngạt
của cuộc nội chiến giữa tôi và Lê Hinh. Nói là ‘chiến’ cho oai, tôi còn chưa
nổ súng được phát nào đã tịt ngòi rồi. Thế nên tôi lại quay sang Lê Cát
Thuần mà cầu cứu. Hắn có vẻ thông cảm cho tôi, nên khó xử nói: “Cái này,
cứ để Lục công tử trả dần cũng được. Dù sao cũng chỉ có hai quan…”
“Biểu ca!” Chưa để hắn nói hết câu, quận chúa đã ngắt lời, “Ý muội
đã quyết, sớm mai Tiếu Trình phải khởi hành cùng chúng ta.”
Cái gì? Sớm mai?
Tôi giật nảy mình, vội vã lắc đầu: “Không, ta không thể đi sớm vậy
được. Ta còn…”
Còn phải ở lại tìm cách trở về tương lai nữa. Dù sao nơi tôi xuyên
không cũng là sông Hoàng Liêu ngay gần trấn Thanh Tri mà.
Nhưng, nghĩ đến việc trở về hiện tại, lòng tôi có chút rối bời và hoang
mang. Tôi đưa mắt nhìn Lê Hinh, trùng hợp chạm phải ánh mắt nàng đang
chăm chú quan sát mình. Dù không nói ra lời nào, nhưng tôi biết nàng đang
không hài lòng với tôi.
Cũng là tôi đã mạo phạm nàng trước. Hôm đó, aish, là tôi không kìm
lòng được, đã trộm hôn nàng.
Nhưng chắc không phải tôi ảo tưởng đâu nhỉ? Nàng cũng không hề bài
trừ tôi sau hành động đó. Nghĩ thế nào thì, liệu nàng đối với tôi cũng có
một chút cảm tình?