NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 85

“Tiếu Trình, theo ta ra ngoài một lát!” Lê Hinh đứng dậy. Nàng thong

thả bước qua tôi, càng không để lộ chút giận dữ nào.

Nàng cứ như vậy lại khiến tôi thêm lạnh sống lưng, vội vàng ôm

quyền bất lực với Lê Cát Thuần, rồi như cái đuôi lẽo đẽo bám sau nàng.

Trấn Thanh Tri ban ngày nhộn nhịp là thế, nhưng không giống Kinh

thành, cứ đến đêm lại bao trùm một mảng yên tĩnh, thanh bình. Hai người
chúng tôi lững thững tản bộ cạnh nhau, cảm giác địa vị thân thế cũng
dường như được xóa bỏ. Lê Hinh đi sát lại gần tôi hơn. Cơn gió đêm hè khẽ
lùa qua mái tóc nàng, đưa hương thơm ngọt ngào xộc thẳng vào cánh mũi
tôi.

Lòng tôi trong chốc lát lại ngọt dịu vô cùng.

“Ngươi thực không muốn cạnh ta đi?” Lê Hinh ngước đôi mắt trong

veo ngập nước lên nhìn tôi, “Đối với ngươi, ta chẳng là gì cả…”

Đôi vai gầy của nàng khẽ run lên, thân hình mảnh mai dưới ánh trăng

mờ lại càng thêm mỏng manh vô cùng. Trái tim tôi thắt lại, vội vàng nói:
“Hinh Nhi, ta chỉ muốn kiếm tiền thôi. Đủ tiền ta sẽ lại vào Kinh gặp
ngươi.”

Một tia giận dữ lóe lên trong mắt nàng, giọng nàng lại càng thêm lạnh

lẽo: “Ngươi nghĩ ta là vì hai quan tiền kia nên mới giữ ngươi lại?”

Nhìn gương mặt đầy bi thương, phẫn nộ của nàng, tôi cụp mi mắt, khẽ

nói: “Thực xin lỗi…”

Lê Hinh không muốn xa tôi, tôi hiểu, vì bản thân tôi cũng vậy. Nhưng

chúng tôi đều là nữ nhi…

Bầu không khí trở nên yên tĩnh đến gượng gạo. Lát sau, bước chân

nàng đã rời xa tôi một quãng, giọng nàng như tan vào trong cơn gió đêm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.