NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 87

Lê Hinh chăm chú nhìn ta, nàng gật đầu.

“Gì? Không được, không được. Ta trời sinh sức khỏe không thực sự

tốt, không thể theo Lê Cát Thuần đại nhân ra trận được đâu.”

Chắc do điệu bộ nhát chết của tôi, Lê Hinh bỗng bật cười. Đôi mắt

cùng khóe mi cong cong, nàng chọc ghẹo tôi: “Ta có nói Tiếu Trình phải ra
trận sao? Hưm, vậy thì thế nào bây giờ? Ngươi theo ta thì chỉ cần bảo vệ
cho ta thôi.” Rồi nàng giả bộ khó xử, “Hay là theo biểu ca, cùng lắm thi
thoảng phải cùng Tướng quân ra trận dẹp loạn một chút…”

“Ta theo ngươi.”

Bảo một đứa con gái mười chín tuổi chưa từng trải qua binh đao múa

kiếm ra trận giết giặc? Há nào cho tôi một dao chết luôn cho rồi?

“Được, vậy từ nay Tiếu Trình không được rời khỏi ta nửa bước, nghe

hiểu không?”

“Ta hứa.”

“Nghe không ra…”

“Ta – Lục Tiếu Trình sẽ không rời xa Lê Hinh nửa bước!”

Phải tới lúc này, nàng mới mỉm cười gật đầu hài lòng. Dù sao cũng

chưa biết bao giờ mới trở lại được hiện tại, thôi thì trước tôi vẫn cứ ở bên
cạnh người mình thích, như vậy dù sau này có không gặp lại, tôi vẫn sẽ
không bao giờ quên được khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời
mình.

Những giây phút ở bên Lê Hinh.

Nàng tiến lại gần tôi, ngón tay khẽ chạm vào lòng bàn tay tôi. Như có

một dòng điện chạy qua tim, cả cơ thể tôi tê rần, cứ thế ngẩn ngơ nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.