Ở LẠI ĐÂY VỚI ANH - Trang 117

“Chào mừng con đã về nhà, con yêu. Chúng ta đã đợi giây phút này lâu lắm

rồi”. Nét mặt bà dịu lại, “Mẹ đã báo cho Terence, cha của con rồi. Ông sẽ đến
đây ngay khi có thể”.

Anna kéo tay mình ra. Cô mơ hồ nhìn thấy cuốn sô tay và hồ sơ từ văn

phòng Connor đang mở ra trên bàn nước. Một cậu bé tóc đen ngồi giữa Abby
và Leo, đang bế Taylor.

“Becky”, Abby gọi nhỏ, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô đầy yêu thương và

bối rối, “Em thân yêu”. Giọng cô trìu mến và quá đỗi ngọt ngào. Nghe du
dương như tiếng nhạc, ai đã từng yêu thích thì khó lòng mà quên được. Không,
phải nói là không thể quên.

Âm thanh ấy đã bị chôn giấu đâu đó trong kí ức của Anna, và khi nghe nó,

Anna nhớ lại hình ảnh hai bé gái nắm tay nhau, nhảy lò cò. Cả hai đã từng nghĩ
không gì có thể chia cắt được chúng.

Cô nhớ lại một bàn tay cứng ngắt chộp lấy mình rồi tống vào một chiếc xe

chở hàng. Cô đã vẫy vùng chống cự. Chống cự dữ dội.

Sao cô lại nhớ ra những điều này? Những gì cô nhớ rất rõ đó là lúc một

mình trong khoang sau xe, rồi chỉ có một mình mãi từ đó về sau cho đến khi
gặp được người cô đã sẻ chia mọi thứ.

Một cách vô thức, cô bước lùi một bước. Như một đứa trẻ e ngại khi gặp

toàn người lạ xung quanh, cô thấy mình càng lúng túng hơn.

Như thể biết được cô đang thấy khó chịu, Connor bước vội đến bên cô, dang

bàn tay rám nắng và ấm áp kéo cô lại gần mình. Tay anh ấm áp nhưng sao lúc
này cô thấy như có một gọng kềm đang siết quanh eo mình. Anh có vẻ rất
thoải mái nhưng sao cô thấy bàn tay ấy như một sợi xích trói lấy mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.