Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 112

nhận thấy Tạ Nam mãi vẫn chưa lái xe đi. Anh đến gần, thấy cô đang dựa
trên vô lăng, có lẽ không vui. Vu Mục Thành cảm thấy hơi kỳ lạ, sao mình
luôn thấy cô ấy trong những lúc buồn thế này, anh nói tiếp: “Việc lần trước,
tôi xin lỗi nhé”.

Tạ Nam ngây người ra một lúc mới hiểu anh đang nói gì: “Không sao,

bạn gái thường hay ghen mà, cũng bình thường thôi, anh chịu khó dỗ dành
cô ấy đi. Nếu là tôi, nói thật lúc đó còn đáng sợ hơn đấy. Hy vọng cô ấy
không để ý chuyện đó”.

“Tôi và cô ấy chia tay khá lâu rồi, giờ chỉ là bạn bè bình thường thôi”,

Vu Mục Thành cười giải thích.

“Thế thì chúng ta cùng cảnh ngộ rồi. Người đi ăn với tôi lúc nãy là bạn

trai cũ của tôi, chúng tôi cũng chia tay khá lâu rồi”, Tạ Nam buột miệng
nói. Cô vốn không dễ dàng tiết lộ đời tư như vậy, nhưng với Vu Mục
Thành, cô dường như không có cảm giác xa lạ.

Vu Mục Thành nói với vẻ thấu hiểu: “Nếu bữa cơm nàykhông vui thì

hãy quên anh ta đi”.

“Vốn dĩ tôi cho rằng, nếu anh ấy muốn quay chúng tôi có thể có cơ hội

ở bên nhau”, Tạ Nam buồn bã nói tiếp: “Nhưng, vẫn không ổn, có lẽ làm
bạn bình thường với nhau cũng khó”.

Cô nhìn về phía trước, vẻ mặt trầm lắng, nhưng không chút buồn rầu.

Đột nhiên, một niềm vui nhen nhóm trong lòng Vu Mục Thành, anh nói:
“Việc đã qua hãy để nó qua đi”.

Tạ Nam quay đầu nhìn anh cười, nụ cười chấp nhận số phận, không

biết làm gì hơn. Cô khẽ gật đầu, thắt dây an toàn rồi nói: “Anh nói đúng, cứ
để nó trôi qua. Anh vào đi, cẩn thận kẻo lạnh, tôi về trước đây, tạm biệt”.

Vu Mục Thành đứng thẳng dậy, nói: “Cô lái xe cẩn thận nhé!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.