Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 111

Lý Nhuệ lắc đầu: “Muộn rồi, không tiện lắm, anh sẽ tự bắt taxi về, tạm

biệt em”.

“Chào anh!”

Lý Nhuệ bắt một chiếc taxi, không quay đầu lại, anh lên xe đi thẳng.

Tạ Nam biết, họ sẽ không bao giờ gặp lạinhau bản thân cảm thấy có lỗi
nhưng chẳng biết phải làm sao. Cô lên xe, úp mặt vào vô lăng bất động,
trong lòng cảm thấy hết sức trống trải và bất lực.

Đột nhiên có người khẽ gõ cửa kính ô tô, cô ngẩng lên, là Vu Mục

Thành. Anh cúi đầu quan tâm nhìn cô. Thời tiết tháng Mười hai rất lạnh,
thế mà anh chỉ mặc chiếc áo sơ mi, lại không có vẻ gì là đang lạnh. Tạ Nam
sợ rét, từ trước tới giờ rất ngưỡng mộ những người chịu rét tốt, cô hạ kính
xe, nói: “Chào anh!”.

“Cô không sao chứ?”, giọng Vu Mục Thành ấm áp.

Tạ Nam khẽ vuốt tóc mái và lắc đầu: “Không sao, tôi chỉ hơi mệt

thôi”. Cô vội vàng chuyển chủ đề, cười hỏi: “Sao tôi toàn gặp anh trong
những nhà hàng hay khách sạn như thế này nhỉ?”.

Vu Mục Thành nghĩ ngợi nghiêm túc một lát rồi trả lời: “Đừng nghĩ

tôi là kẻ ăn chơi rượu chè nhé, thực ra tôi là người rất chỉn chu với gia đình
đấy, đến những nơi này chẳng qua là bất đắc dĩ thôi”.

Trong vẻ nghiêm túc của anh có pha chút hài hước, khiến Tạ Nam vui

hẳn lên hỏi: “Anh mặc ít thế có lạnh không?”.

“Bên trong nóng quá, tôi ra ngoài hóng gió.” Vu Mục Thành không

hút thuốc, anh chỉ cố gắng chịu đựng mùi khói thuốc khi tiếp khách. Vừa
rồi mượn cớ ra ngoài nghe điện thoại, anh muốn tranh thủ hít thở không khí
trong lành có chút se lạnh này. Đúng lúc anh gặp cảnh Tạ Nam và một
thanh niên trẻ đang nói lời tạm biệt. Vu Mục Thành đang định quay vào thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.