Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 129

“Không, tôi đưa một người bạn tới, cậu ấy vào tham gia trò chơi rồi”,

liếc xuống mã số trên thẻ của Tạ Nam, Vu Mục Thành bỗng thấy không thể
tin vào mắt mình: “Cái đó, cô đến để tham gia gặp mặt à?”. Tạ Nam thẹn
quá hóa giận, nói: “Nếu không anh cho rằng tết Dương lịch tôi không ở nhà
nghỉ ngơi cho khỏe mà chạy đến đây làm gì?”.

“Xin lỗi, tôi lắm chuyện quá.”

Tạ Nam cũng dịu giọng: “Người phải xin lỗi là tôi, tại tôi căng thẳng

quá. Thôi, tôi đi trước đây”.

“ơ, trò chơi bây giờ mới bắt đầu mà?”

“Thôi, tôi không chịu nổi chồ này nữa rồi”, Tạ Nam khoát tay, nói

tiếp: “Thà đi gặp cái anh phó phòng vợ mất mà bạn tôi giới thiệu có lẽ còn
đáng tin hơn”.

Cô quay người toan đi, Vu Mục Thành không do dự đưa tay giữ cô lại:

“Tạ Nam, chúng ta hẹn hò nhé!”.

Lời nói của anh khiến Tạ Nam kinh ngạc, mà ngay đến bản thân anh

cũng không nén nổi ngạc nhiên. Từ khi trưởng thành tới giờ, anh rất ít khi
buột miệng nói như thế. Nhưng ngay sau đó, thấy Tạ Nam mắt tròn mắt
dẹt, há miệng nhìn mình, Vu Mục Thành chợt hiểu thực ra anh đã có suy
nghĩ đó từ lâu.

“Năm nay anh ba mươi hai tuổi, chưa kết hôn, đang làm quản lý ở một

công ty chuyên thiết bị điện, không có thói quen xấu nào...”

“Thôi, thôi”, Tạ Nam giơ tay ngăn anh nói: “Nếu anhmuốn trêu đùa

thì tôi cho anh biết trò cười của anh chẳng đáng cười chút nào đâu”.

“Anh nói nghiêm túc đấy, Tạ Nam. Em xem, chúng ta là hàng xóm,

cùng ở một khu, cũng coi như đã biết xuất thân của nhau. Anh và Lưu Kính

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.