Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 164

Có thể do tác dụng của thuốc, Tạ Nam tỉnh dậy một lúc nhưng ngủ lại

được ngay. Sáng sớm hôm sau, vừa mở mắt nhìn đồng hồ, cô không khỏi
kinh ngạc, hấp tấp đi làm vệ sinh thay quần áo rồi ra khỏi phòng. Vu Mục
Thành đã thay xong quần áo, đang ngồi bên bàn ăn với một bữa sáng đơn
giản: Bánh mỳ gối và cà phê. Thấy cô chạy ra, anh khẽ nói: “Chào em”, rồi
quay vào bếp lấy cho cô một phần cháo sữa yến mạch và hai cái bánh mỳ
gối, hỏi: “Có cần rán trứng không em?”.

Tạ Nam vội vàng nói: “Em phải đi làm, không ăn nữa”.

“Tốt nhất em nên xin nghỉ một ngày ở nhà để nghỉ ngơi.”

“Không được, sắp Tết rồi, nhiều việc lắm.”

“Thế thì phải ăn sáng, rồi anh đưa em đi, vẫn kịp.”

Tạ Nam đành ngoan ngoãn ngồi ăn sáng, vừa ăn vừa nhìn đồng hồ. Cô

cố gắng ăn hết chồ cháo yến mạch rồi cùng Vu Mục Thành đi xuống, đột
nhiên nhớ ra: “Quần áo em thay hôm qua vẫn chưa lấy”.

“Người làm công theo giờ sẽ giặt, em đừng để ý nữa.”

Nghĩ tới quần áo lót của mình để ở nhà một người đànông, lại để

người làm công theo giờ giặt hộ, Tạ Nam thấy thật xấu hổ, Vu Mục Thành
không để cô kịp đổi ý, anh đưa thẳng cô xuống nhà, ra khỏi cổng và lên xe.
Cô cũng chẳng muốn nghĩ xem người khác nhìn thấy sẽ thế nào, dù gì hôm
nào cô cũng đi sớm về muộn, hàng xóm xung quanh chẳng ai quen biết, chỉ
thấy áy náy và xấu hổ với người làm công theo giờ kia vì để họ giặt quần
áo giúp mình.

Vu Mục Thành khởi động xe, tranh thủ thời gian, Tạ Nam bỏ tấm chắn

nắng xuống, nhìn kỹ mình trong gương trang điểm, khuôn mặt của cô quả
thực tái nhợt. Công ty yêu cầu các nhân viên nữ phải trang điểm nhẹ nhàng
khi đi làm. Từ trước tới giờ Tạ Nam vẫn trang điểm nhẹ nhàng nhất có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.