Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 167

mỏng, phần lớn cơ thể nằm ngoài tầm che của ô. Ảnh chụp nghiêng nên lộ
rõ thân hình mảnh mai, khuôn mặt thon gầy với cái cằm nhỏ, sắc mặt hơi
xanh nhưng hết sức bình tĩnh của cô. Dường như trước mắt cô bây giờ
không còn là người bị thương đầy máu me nữa.

Thì ra là vì vậy nên cô mới bị cảm lạnh.

Nhưng Tạ Nam không hề nói chuyện đó với anh dù chỉ một từ, có thể

cô coi đó là việc bình thường, làm việc thiện không muốn người khác biết
tới. Nhưng mặt khác, quả thực cô đã chôn giấu quá sâu những tâm tư tình
cảm của mình trong lòng.

Thậm chí đi công tác, Tạ Nam cũng quên không nói lờinào với anh;

hơn nữa còn gần như không chủ động hỏi anh đi đâu, làm gì; anh nói gì, cô
đều chăm chú lắng nghe, gật đầu, nhưng rất ít khi đưa ra ý kiến của mình.

Vu Mục Thành dựa người vào ghế, nghĩ một cách bi quan, muốn thực

sự tiếp cận và đi vào lòng cô, có lẽ anh sẽ phải đi một quãng đường rất dài
nữa. Nhớ lại cái ôm sáng nay, cơ thể mềm ấm của cô dựa vào ngực anh,
giọng nói dịu dàng ấy, vành tai ửng đỏ ấy, anh cảm thấy, để có được những
thứ đó, anh nên chấp nhận cố gắng nhiều hơn thế: Bởi vì rất đáng để như
thế!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.