Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 169

“Anh vừa xong việc, đang ở dưới lầu công ty em, Nam Nam, cùng ăn

cơm nhé!”

“Chúng ta không cần gặp nhau nữa, bảy năm trước đã nói rõ rồi”, Tạ

Nam mệt mỏi: “Tình cờ gặp thì không nói, nhưng chia tay rồi mà cố ý gặp
nhau thì không có ý nghĩa gì cả. Anh về đi, Hạng Tân Dương, xin lồi, em
tắt máy đây”.

Ngay cả khi không có sự tồn tại của Vu Mục Thành, Tạ Nam cũng

chẳng muốn gặp lại Hạng Tân Dương. Đối với Tạ Nam, quá khứ liên quan
tới anh là một hồi ức đau thương, những ngọt ngào trước đó càng làm cô
đau đớn khi chia tay. Cô không oán hận, song cũng không muốn có liên
quan gì với người đàn ông ấy nữa.

Buổi trưa, Tạ Nam không xuống nhà ăn mọi khi mà nhờ đồng nghiệp

mang lên cho mình một suất, sau đó sang phòng trà vừa ăn vừa nhận điện
thoại của Vu Mục Thành, anh hỏi cô có uống thuốc đúng giờ không và đã
ăn cơm chưa.

“Em uống thuốc rồi, đang ăn cơm đây. Thế còn anh?”

“Anh ăn rồi, tối nay anh có buổi tiếp khách nên về hơi muộn. Anh đã

dặn người làm công theo giờ bảy giờ tối đến đưa chìa khóa và thẻ cho em,
lúc đó em về nhà rồi chứ?”

“Không cần đâu, bảy giờ em chưa về đến nhà. Tối nay em có việc”, Tạ

Nam thành thật, hôm nay cô đã hẹn sẽ qua chỗ Trương Tân để đối chiếu sổ
sách, giấy tờ, hơn thế Tạ Nam cũng không dám cầm chìa khóa và thẻ từ của
anh, điều đó có nghĩa là gì? sống chung với nhau sao? Cô không muốn tiến
đến bước ấy nhanh như vậy.

Vốn đoán trước được cô sẽ từ chối nên Vu Mục Thành không buồn

nói: “Dù sao thì bảy giờ bà ấy sẽ đến chỗ em, em không ở nhà thì thôi, tối
về anh đón em cũng được”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.