Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 228

anh, Mục Thành”.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt cô hơi ngước lên, đôi mắt sáng như sao.

Vu Mục Thành kéo cô vào lòng, nói: “Không cho phép em nói cảm ơn
nữa”.

“Vâng.” Tạ Nam cười mỉm.

“Hãy coi tình yêu của anh là một lẽ đương nhiên.”

Trong chớp mắt nụ cười của cô sững lại, không nói gì, chỉ ngẩng đầu

khẽ hôn anh.

Ngày hôm sau ăn cơm trưa xong, Vu Mục Thành đưa Tạ Nam trở về

thành phố. Xe gần vào thành phố thì điện thoại của Tạ Nam bồng đổ
chuông, là Cao Như Băng.

“Nam Nam, cậu ở đâu? Sao vẫn chưa tới?” Tạ Nam hơi ngạc nhiên:

“Tới đâu?”.

“Họp lớp, tớ nói với cậu rồi mà, không phải cậu vẫn đang ở quê chứ?”

“Không, tớ về rồi, nhưng Băng Băng à, cậu biết tớ không...”

“Ngoài kẻ lắm điều kia ra, có ai nhiều chuyện thế đâu?”

Kẻ lắm điều Cao Như Băng nói tới chính là bạn học Từ Yến của hai

người, cô ta đối xử với người khác thì còn có vẻ bình thường, chứ đối với
Tạ Nam thì luôn tỏ ra không thích, những lần gặp nhau hồi còn học chung
cho đến cả sau khi tốt nghiệp, cô ta luôn nói bóng nói gió. Tạ Nam không
buồn tìm hiểu nguyên nhân sâu xa của việc đó, chỉ đơn giản nghĩ là không
hợp nhau, để ngoài tai những câu nói xa gần của cô ta, nếu tránh được
không phải gặp lại, đương nhiên là một sự dễ chịu vô cùng đối với cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.