Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 226

vào tay, rồi cho chân xuống hồ, Tạ Nam hì hụi làm theo. Hai người dần dần
ngâm mình trong nước, tựa đầu vào chiếc khăn tắm đã gấp cẩn thận đặt trên
hồ, bên cạnh có thêm hai chai nước khoáng. Thi thoảng họ nhấp một vài
ngụm rồi lại nằm yên thưởng thức cảm giác ấm nóng trong làn nước.

Chẳng mấy chốc, khuôn mặt Tạ Nam đã đỏ hồng lên, toàn thân ngâm

dưới nước lâu tới mức không còn sức lực gì nữa, mắt cũng chẳng muốn
hoạt động. Cuối cùng Vu Mục Thành phải ép cô ra khỏi đó, nói: “Không
được ngâm quá lâu, đừng tham dễ chịu mà lười hoạt động nhé”. Anh khoác
khăn tắm lên người giúp cô, hai người chầm chậm quay về căn biệt thự tắm
rửa, rồi mồi người nằm trên một chiếc ghế nghỉ ngơi.

Từ khi tốt nghiệp tới giờ, Tạ Nam chưa từng nghỉ ngơithoải mái thế

này. Cao Như Băng vẫn thường khuyên cô nên ra ngoài chơi, song mỗi lần
như thế cô đều viện lý do, rồi để những việc vặt chiếm hết thời gian, nào là
lương của ngày đầu hạn hẹp phải tiết kiệm để trả tiền nhà, nào là phải tu
sửa, phải tham gia kỳ thi, rồi sau này bận thăng chức, bận làm thêm, làm
việc riêng...

Lúc này đây, lần đầu tiên nằm nghỉ mà không nghĩ ngợi về một việc

gì, cô mới phát hiện ra rằng, mấy năm qua mình đã sống một cuộc sống
như trâu như bò theo người ta vẫn nói, cô nghĩ: Như Băng quả thật nói
không sai, mình phải bớt hà khắc với bản thân đi mới được.

Bất chợt, Vu Mục Thành ôm lấy cô, đưa cốc nước tới sát miệng, cô cứ

thế uống mà chẳng buồn mở mắt ra nhìn.

“Xem ra em đã thực sự thích nghi với sự chăm sóc của anh rồi.”

“Vâng, vấn đề của anh lớn rồi đấy, sau này em sẽ ăn no ngủ kỹ, dựa

vào anh, ăn thịt anh. Anh muốn thoát ra cũng không thoát nổi đâu, chỉ có
thể hối hận mà kêu rằng: Tại sao mình lại rước thứ phiền phức này về chứ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.