Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 33

Thật vậy, cái thuở đó, cô đã coi tình yêu thiêng liêng thần thánh như

hào quang của chùm pháo hoa xòe nở khiến lòng người say sưa, mê đắm.
Nhưng khi ánh hào quang vụt tắt, mọi thứ trở nên im lìm, không còn dấu
vết, chúng để lại cho cô một vệt tối tàn dư mà cô vẫn cố lưu giữ đến tận bây
giờ.

“Tớ sống thật vô nghĩa quá, hai mươi tám tuổi rồi, thế mà suy nghĩ

như cô bé mười tám vậy”, cô cười: “Băng Băng này, cậu hạnh phúc là tớ
vui rồi, thấy cậu vui vẻ như vậy, ít ra tớ cũng tin rằng trong cuộc đời này
vẫn còn thứ gọi là hạnh phúc”.

“Cậu lại suy nghĩ vớ vẩn rồi, việc gì cậu phải đẩy mình ra bên lề mà

chúc mừng hạnh phúc người khác như thế?”

Thấy Cao Như Băng nhướng mày, cô đành phải giơ tay xin hàng,

chuyển sang đề tài khác: “Được rồi, được rồi. Tớ xin bỏ hẳn kiểu suy nghĩ
đó, được chưa?”.

Cao Như Băng nhìn chằm chằm lên trần nhà suy nghĩ mông lung một

hồi: “Dù sao có căn hộ kia làm vốn là yên tâm rồi, sau này cậu định cư hẳn
ở đó, đừng nghĩ đến chuyện ngày xưa nữa, rồi tìm một người tâm đầu ý
hợp, yêu thương cậu là được”.

“Chuyện ngày xưa sao? Đủ lắm rồi, cậu thấy tớ giống nhân vật chính

trong các bi kịch lắm à? Tớ không dám nói quên hẳn rồi, nhưng có thể
khẳng định là chẳng mấy khi bận tâm về nó nữa.”

“Đừng có ra vẻ với tớ, nếu cậu thật sự quên thì có chuyện đến tận bây

giờ mới về sửa sang lại nhà cửa không, tớ nói bao nhiêu lần, cậu đâu có
nghe tớ.”

“Đầu hàng, đầu hàng cậu luôn, coi như tớ bảo thủ, được chưa, tớ hứa

sẽ thay đổi. Thôi bọn mình ngủ đi, mấy ngày sắp tới, cậu phải chú ý nghỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.