Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 442

sáng đèn chạy qua. Căn biệt thự này lại nhìn ra hồ, cảnh quan rất đẹp, làn
gió đêm lành lạnh thổi, nếu nhìn ra xa qua mặt hồ sẽ thấy khu nhà cao tầng
anh ở, bên đó ánh đèn chấp chới, anh chẳng biết đâu là ngọn đèn mà mình
đang cần tìm. Lại nhìn đồng hồ, đã qua mười giờ đêm rồi, cô ấy chắc đã tắt
đèn lên giường ngủ, chẳng biết có còn bị chứng mất ngủ hành hạ không?

“Tỉnh gia trưởng trong anh có lẽ hơi lớn đấy, khi cần là phải đến

không cần thì đuổi, cái gì cũng phải làm theo ỷ anh. Nhưng mà em rất mệt
mỏi, em phải rất kho sở mới theo nổi ỷ anh, anh có biết không? ”

“Em rất trân trọng tình cảm giữa chủng mình, thậm chí em còn phải

thẳng thắn mà thừa nhận rằng, càng ngày em càng dựa dẫm vào anh quả
nhiều, nhiều đến mức chính em cũng cảm thấy sợ hãi bất an. ”

Vu Mục Thành cũng phải thừa nhận thêm, tự dằn vặt đúng là một

chứng bệnh truyền nhiễm. Từ trước đến giờ anh vốn rất tự tin rằng bản thân
mình làm việc rõ ràng, quyết định dứt khoát, luôn giữ mọi việc trong tầm
kiểm soát. Nhưng bây giờ anh bắt đầu nghi ngờ liệu mình có đúng như lời
Tạ Nam nói, là đã quá gia trưởng không: Mình yêu người con gái đó,
nhưng tình yêu của mình chẳng mang lại cho cô ấy bình yên, lại đem đến
cho cô ấy sự mệt mỏi, khiến cô ấy tự thấy dựa dẫm nhiều đến mức sợ hãi.

Bồng có cảm giác thất bại mơ hồ, anh lắc lắc ly rượu trong tay, quan

sát những viên đá đang dần tan trong đó.

Nhưng cảm giác thất bại kia vẫn mang lại một vị ngọt ngào, ánh mắt

cô ấy chuyển động trong những lúc do dự vẫn mang một niềm đắm đuối,
những lời nói tình cảm cô ấy mị nói ra cũng thật say đắm, và chính cô ấy là
người dằn vặt mình trong một tình yêu đắm đuối.

Anh bỗng thấy mình thật tàn nhẫn, sao có thể thích thú nhìn sự giày vò

bản thân của cô ấy chứ, ai mà biết sự giày vò kia đã làm cô ấy khổ sở đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.