Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 440

“Sao anh có thể quên đi những kỷ niệm chung với em được chứ? Sao

anh có thể khoanh tay nhìn em không hạnh phúc?”

“Đừng dằn vặt quá khứ nữa, Tân Dương, hạnh phúc của em không thể

xây đắp bằng sự hy sinh gia đình của anh được. Lúc chia tay anh em còn
quá trẻ, nên em nói những lời nguyền rủa mong anh sống không hạnh
phúc... Nhưng bây giờ em hiểu rồi, nếu anh không hạnh phúc em cũng
chẳng hạnh phúc gì. Bất kể cuộc sống của em có thế nào đều không nên là
nguyên nhân để anh quyết định cuộc sống của mình. Thôi em đi đây, tốt
nhất là anh hãy về thẳng nhà thu dọn đồ đạc, rồi trở lại chăm nom cô ấy.”

Tạ Nam quay người, đi nhanh ra khỏi cổng viện, giơ tay vẫy một chiếc

taxi rồi ngồi lên, đi về nhà. Xuống xe trả tiền xong, cô không đi vào cổng
tòa nhà ngay mà bước ra trước cửa vườn, nhìn chồ đậu xe trống trơn đối
diện, rồi ngẩng đầu nhìn lên tầng bốn tòa nhà, vẫn không có ánh đèn. Ngày
hôm nay Tạ Nam còn suy nghĩ xem có gọi điện cho Vu Mục Thành thông
báo về lịch công tác ngày mai của mình hay không, giờ nghĩ lại, chẳng cần
làm việc đó nữa.

Cô đi vào vườn, mấy ngày nay đều là ngày nắng, nên không khí rất

khô. Hoa trong vườn như đang muốn héo rũ. Tạ Nam nhấc bình phun nước
lên tưới cây, đầu tiên là phun cho đám hoa kim ngân và hoa sao, hoa hồng
chịu hạn tương đối tốt, nên không cần tưới, rồi đến từng chậu hoa nhỏ đặt
trên giá. Sau đó cô ngồi xuống, đưa mắt nhìn quanh mảnh vườn nhỏ, tận
hưởng hương hoa nhè nhẹ thoảng trong gió đêm.

Đã đến lúc phải nói lời tạm biệt với căn hộ này rồi, cô nói thầm trong

lòng.

Cùng lúc đó, Vu Mục Thành đang ngồi uống rượu một mình trên ban

công của biệt thự đối diện bên kia bờ hồ mà chị anh để lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.