Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 466

thôi.”

Hạng Tân Dương nhất thời không biết nói gì, đứng lặng bên giường,

cúi đầu quan sát khuôn mặt trắng xanh tiều tụy với cái miệng khắt khe vừa
nói kia. Anh bất giác giơ tay vuốt vuốt mái tóc cô, đang định nói gì đó,
Đường Lăng Lâm đột nhiên nhắm nghiền mắt lại, những giọt lệ lăn dài từ
khóe mắt, cô nói: “Em hận cái kiểu anh vừa làm tổn thương em lại vừa
thương hại em”.

“Lăng Lâm, nếu như anh đã làm thương tổn đến em thì đó không phải

do anh cố ý. Chỉ là từ đầu anh đã cảm thấy chán nản không có tâm trí để
cho đi cái gì cả.”

“Em biết chúng ta đã có một sự khởi đầu không suôn sẻ, nhưng mà

trong bảy năm qua, anh chẳng có một giây phút nào vui vẻ thoải mái sao?
Nói đến ly hôn, anh không có chút do dự và nuối tiếc nào sao? Những gì
em cho đi đều là do em tự nguyện, nhưng tất cả đều chẳng có ý nghĩa gì với
anh, anh có biết cảm giác thất bại trong em lớn đến nhường nào không?”

Hạng Tân Dương im lặng, hai người đã có bảy năm chung sống, từ

một sự khởi đầu có phần lãnh đạm, đến sự tiếp xúc thân thể ngập ngừng
ngượng nghịu, rồi sau đó ra tỉnh ngoài sát cánh cùng nhau gây dựng cơ đồ.
Người con gái lạnh lùng cao ngạo kia đã từng chút một phối họp cùng anh
trong công việc, hướng dẫn anh trong bước đường kinh doanh, khiến anh
nhanh chóng nắm bắt những kiến thức cần thiết, có được uy tín trong công
ty. Thi thoảng cô cũng vào bếp làm những món ăn anh thích, cố gắng chọn
những chủ đề thích hợp để tâm sự cùng anh, đối đãi tốt với người thân
trong gia đình anh...

“Lăng Lâm, em đã vì anh mà vất vả nhiều, mà tâm tư của anh lại

chẳng bên cạnh em, thật khó cho em quá.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.