Ở LƯNG CHỪNG NHÌN XUỐNG ĐÁM ĐÔNG - Trang 145

ức về cuộc sống để chọn cuộc ra đi thanh thản nhất, không hân hoan cũng
chẳng muộn phiền. Làm sao có thể dứt bỏ đời sống như cách người ta cởi
một tấm áo.

Tiếng kèn oboa vẫn cất lên vừa như một lời ca tụng vừa như một khúc

xướng ca bi thiết, não nùng mang theo những hơi thở dài của các linh hồn
phiêu dạt. Điệu kèn vẽ ra trong anh hình hài của những nẻo đường chập
chùng hư ảo.

Anh lặng nghe tiếng lao xao của chùm đuôi rua đỏ của chiếc vòng

mongkon trật xệch bên thái dương mà ai đó đã vội vàng đeo vào và tiễn anh
rời sàn đấu,

Khi trở dậy ở một kiếp sống khác, mình sẽ đi về đâu? Sẽ quay mặt về

phía mặt trăng lên và trở về miền quê trong tâm thức của Ram Muay hay
quay lại nơi những vị thần đang chờ đợi trong nghi thức Wai Khru

(5)

?

Anh nhắm mắt trong nỗi tủi nhục. Anh không muốn một aỉ nhìn thấy

mình rơi vào cái tình cảnh bi đát như lúc này. Anh lờ mờ nhận ra, một chút
nữa thôi, khi linh hồn đã bỏ mình ra đi, thì đôi mắt anh chắc vẫn nhìn về
sàn đấu, nhìn vào cái đời sống bị nhuộm đỏ bởi một mảng máu đang đọng
bầm trên mắt.

Người đàn bà len qua đám đông hỗn loạn.

Họ vẫn chưa thấy nhau. Họ vẫn bị ngăn cách giữa những hàng rào

điên đảo.

Và lúc này trên đường phố, những cuộc biểu tình của phe áo đỏ bắt

đầu diễn ra. Nhưng chưa có lệnh giới nghiêm.

5.

Anh lưu trú ở một khách sạn rẻ tiền ở khu Walking Street của Pattaya

với một cô gái Nga tìm được từ hộp đêm Diamond.

Tóc vàng, ngực mở rộng và tròn chắc, eo thon và rắn, mông có nốt

ruồi và cặp đùi dài thăm thắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.