Ở LƯNG CHỪNG NHÌN XUỐNG ĐÁM ĐÔNG - Trang 193

Trò chơi ở biển

1.

Đến phút cuối thì Lynh nhắn vào máy Chương rằng, cô bận việc đột

xuất, không đi được. Khi ấy, Chương, Laura và Kiên đang kéo vali đến cửa
tàu. Hai phút nữa tàu chạy. Chương thở dài, rồi gởi lại một tin nhắn:
“Không sắp xếp được à? Hay là em đi chuyến tàu sau nhé? Thiếu em, đi
mất vui!”. Khi anh thu dọn đồ đạc trên phòng toa giường nằm xong, thì
điện thoại lại đổ tin nhắn: “Cha em mất!”. Anh nhón lên giường Kiên, nói
khẽ: “Kỉên, cha Lynh mất rồi!”. “Vậy à?”- Kiên hỏi lại. “Ừ, nó vừa nhắn
cho tao!”. “Biết sao được!”- Kiên nhún vai, rồi tiếp tục nựng Laura. Bàn
tay Kiên lùa vào trong chăn của cô. Laura bắt đầu cười rúc rích vì nhột.

Chương quyết định tắt điện thoại di động để hoàn toàn cắt đứt mọi

mối liên lạc. Sau một đêm ngủ chẳng mộng mị, Chương thức giấc nghe loa
báo chuyến tàu đã đến thành phố biển. Laura nói, cô mất ngủ suốt đêm vì
bàn tay manh động của Kiên. Còn Kiên thì hài hước bảo rằng, anh chưa
từng thấy ai có hơi ấm và mùi hương hấp dẫn đàn ông như Laura. “Có lẽ
ngày trước em sinh ra trong một lò than!”, “Ồ, anh lại đùa - Laura nói tiếng
Việt không rành lắm, giọng lơ lớ - Anh cứ làm như em là một con quái vật
rơi vào lửa chẳng biết chết là gì!”

Năm giờ sáng. Tiếng súc miệng róc róc, rọc rọc trong toa vệ sinh. Mùi

kem đánh răng thảo dược và mùi khai ẩm trộn lẫn, thoang thoảng. Kiên cằn
nhằn về chuyện bao năm rồi ngành đường sắt vẫn không thể khá lên chút
nào về khoản vệ sinh. Mặc dù anh đã đánh răng trên tàu, rất tích cực. Anh
nhe răng phà một cái vào mặt Laura. “Ứ, anh mất vệ sinh quá đi!”.

Họ lọc cục đẩy những cái vali qua sân ga. Lúc đó trời tù mù sớm. Đèn

cao áp dọc con đường rộng trước mặt vừa tắt. Trời hừng phía biển. Và gió
rất nhẹ. Mùa đông không vồ vập mà thấm sâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.