O, MARI! - Trang 271

phía trước. Tạm thời tôi với cậu chúng ta chưa phải những con cá mập - cùng
lắm, thì họ cũng cho ta hiểu rằng chúng ta cũng chỉ mới lớn tới được hàng cá -
hoa tiêu mà thôi. Cần phải lớn lên đã, khi đó mới có thể nhe răng, giương
vuốt.

- Phải, Levon, anh làm tôi rầu lòng! Nhưng tôi không tính chuyện tự tử đâu!

Mặc dù cũng phật ý đấy - tôi đã bắt đầu tưởng tượng cảnh mình cầm vô lăng
chiếc xe đen, ngồi bên cạnh tôi là Mari, mở toang cửa xe, mở to nhạc…

- Không phải chỉ một mình cậu,- Levon cười khẩy,- tất cả các tay đần đều

khởi đầu đúng như vậy cả. Thay vì thu thập được cả một đống tiền to, thời
gian đầu hãy mặc áo vét thủng lỗ, rồi họ mới mua sắm xe mới, thông thường,
màu đen, và đeo cho các bà vợ và các bạn gái đủ thứ vặt vãnh, vàng bạc, như
trang trí cây thông tết. Còn nói chung, nguyên tắc của tôi là thế này: điều gì
phải xảy ra, sẽ xảy ra, còn nếu không, thì chẳng có gì phải tiếc rẻ.

*
* *
Thời gian tiến gần đến nửa ngày, tôi đã thấy đói bụng, mà cái ví đầy gây

được tâm trạng lạc quan. Sáng ra tôi đã hỏi vay ba tôi ít tiền, và ba tôi, như
mọi lần, ra lệnh viết lá đơn đùa vui - tôi với chú em trai vẫn viết những lá đơn
như thế, nếu như tiền riêng của chúng tôi cạn sạch. Mẹ ghi quyết định duyệt
của mình trên đó, còn ba chúng tôi chi cho một nửa số tiền được duyệt, bao
giờ cũng nhắc lại: “Nhớ là, người thỉnh cầu chỉ được một nửa số đề xuất. Đó
là quy luật của cuộc sống!” Tôi biết rằng ba tôi giữ những tờ giấy đó, để sau
này có dịp sẽ đưa cho các cháu nội của mình xem, nếu như chúng tôi đột
nhiên hóa ra không đủ hào phóng đối với chúng. Tôi gọi điện cho Mari và mời
nàng đi ăn trưa cùng mình. Nàng đồng ý một cách vui vẻ.

- Em hãy đi taxi, chứ anh không tin tưởng các xe tư nhân nữa, - tôi bảo

nàng lúc chia tay,- xe tư nhân chỉ tiện cho chúng ta khi anh đi cùng em.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.