Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 115

Dương Kế Trầm cũng cười rồi ngước mắt nhìn về phía trước. Nơi xa kia có
một tòa tháp tín hiệu, ánh đèn màu đỏ ở đó cứ nhấp nháy, nhấp nháy.

Phùng Kiều: “Ồ, xem ra là thật.”

Dương Kế Trầm cài điếu thuốc kia lên tai, đút hai tay vào túi áo khoác rồi
biếng nhác dựa vào ghế: “Thôi được rồi, khi nào thì chị mới hết hóng
chuyện? Sao nào, tôi quen bạn gái lạ lắm à?”

“Lạ chứ, sao lại không lạ được. Cũng có lúc cậu nghiêm túc cơ à?”

Phùng Kiều gảy tàn thuốc rồi vừa rời mắt đã trông thấy Từ Chi Hạ đang
nhìn bọn họ.

Phùng Kiều híp híp mắt: “Tôi nói này A Trầm, hoa đào của cậu cũng
vượng thật đấy. Cậu nói thử xem sao bên cạnh tôi không có người nào mê
đắm thế, cả đám đều như đóng phim truyền hình, ngủ xong là chạy.”

Dương Kế Trầm miễn cưỡng nói: “Chị lên giường không ra gì mà không
cho người khác chạy?”

“Ha ha, cậu! Thằng nhóc thối!”

Giang Nhiễm đi từ trong nhà ra thì vừa lúc nghe được câu này, cô cũng
không nghĩ nhiều mà còn tưởng Phùng Kiều thực sự làm gì không tốt.
Nhưng sau khi Phùng Kiều thấy cô thì lại nói với Dương Kế Trầm: “Cậu
cũng đừng phóng túng quá, cẩn thận dọa bé thỏ trắng của cậu chạy mất.”

Ánh mắt của Dương Kế Trầm chuyển qua người Giang Nhiễm. Hôm nay
cô mặc áo khoác dạ ngắn màu lam, màu này rất tôn da, phía sau còn có nơ
bướm thanh thuần lại đáng yêu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.