Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 117

Giang Nhiễm kéo ống tay áo của Quý Vân Tiên: “Lát nữa mày về chứ?”

“Ừ.”

Giang Nhiễm liếc nhìn cô ấy bằng ánh mắt hoài nghi, vì các đêm giao thừa
trước đây đều là ngủ ở nhà cô.

Quý Vân Tiên làm động tác “suỵt”: “Mày đừng nói ra nhé, không mẹ tao
đánh gãy chân tao, tao… Tao đi chơi với Gia Khải, bọn tao đã quyết định
sẽ thâu đêm rồi.”

“Hai người định đi đâu? Không phải là mày với anh ấy đi…”

Cũng đã là người 17 – 18 tuổi, có một số việc Giang Nhiễm vẫn hiểu.

Mặt Quý Vân Tiên đỏ lên: “Mày nghĩ đi đâu thế, tao đi chơi game với anh
ấy, quyết chiến đến hừng đông.”

Lúc này Giang Nhiễm mới yên tâm: “Mày phải bảo vệ mình đấy, dù anh ấy
rất tốt với mày, nhưng mà…”

“Tao biết rồi.”

“Vân Tiên, cái này cho em này. Lại đây, anh đốt cho.” Trương Gia Khải
cầm một cây pháo bông tới.

“Tiểu Nhiễm lấy không?”

Giang Nhiễm xua tay: “Mọi người chơi đi.”

Quý Vân Tiên nói: “Khi còn nhỏ Tiểu Nhiễm bị loại pháo bông này nổ, về
sau nó không dám chơi nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.