Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 119

chụp chỗ kia một chút: “Nào nào lại đây, Gia Khải, Vân Tiên, tôi chụp cho
hai người một tấm.”

Quý Vân Tiên dựa sát vào ngực Trương Gia Khải rồi giơ tay hình chữ V.

Một trận gió lạnh rít gào thổi qua, cành khô hơi rung nhẹ, Giang Nhiễm hơi
co lại rồi ngửa đầu lùi về phía sau mấy bước. Cô đứng ở cổng xem, bây giờ
muốn vào phòng xem.

Ập —— Giang Nhiễm đâm vào thứ gì đó cứng rắn nhưng lại mềm mềm.

Cô quay đầu lại thì rất nhanh đã giật mình.

Dương Kế Trầm đứng ngay sau lưng cô, hai tay của anh đút vào túi quần,
mắt nhìn xuống cô, trên mặt lại là nụ cười đầy vô lại.

Anh xoay người, cả khuôn mặt xích lại gần cô, giọng trầm thấp mang theo
vài phần hài hước: “Hình như em thích đâm vào ngực tôi lắm nhỉ?”

Hơi thở của anh phả lên mặt cô, con ngươi đen kịt tựa như vòng xoáy.

Dương Kế Trầm thấy cô sững ra thì chậm rãi nói: “Đâm vào ngực lưu
manh mà không mau trốn xa một chút à?”

Giang Nhiễm nghĩ về ý tứ trong lời nói này.

Ài, thù rất dai.

Giang Nhiễm mím môi lại, vừa quay đầu muốn đi thì bị người ta xách lên.

Cô hoảng hồn: “Anh… anh làm gì thế?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.