Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 121

Cô ấy từng thấy anh ngồi giữa đám phụ nữ với vẻ cà lơ phất phơ, từng thấy
cả những chuyện không liên quan đến mình, những vẻ lạnh lùng tuyệt tình.
Cũng đã chứng kiến anh sa sút tinh thần phải mượn rượu giải sầu, đau buồn
không thôi.

Cô ấy cho là đời này anh sẽ không động lòng với cô gái nào nữa.

Nhưng ánh mắt chính là thứ bán đứng một người. Ánh mắt của anh nóng
cháy như thế, ánh mắt ấy dường như vẫn luôn không rời khỏi cô bé kia.

Đây là lần đầu tiên cô ấy trông thấy Dương Kế Trầm như thế, mà điều này
khiến cô ấy lạ lẫm vô cùng, rồi lại bắt đầu sợ hãi âm ỉ.

Từ Chi Hạ nhớ lại khuôn mặt của người kia rồi thấp giọng hỏi: “Là vì cô ấy
à?”

Ùm ùm ùm —— Pháo hoa đua nổ rồi lại rơi xuống, tiếng động lớn ấy át cả
tiếng của Từ Chi Hạ. Câu nói kia tựa như sợi lông vũ mỏng manh bị gió
thổi lên, rồi không biết bay tới nơi nào.

Dương Kế Trầm nhìn ra nơi xa bằng ánh mắt nhàn nhạt. Ánh mắt của anh
xuyên qua hàng rào trước mắt, qua cây thủy sam ven đường, những ngọn
đèn của các nhà ở chân núi, những dãy núi xa liên tiếp rồi trở về một thời
điểm nào đó.

Từ Chi Hạ đợi rất lâu cũng không thấy anh trả lời, nhưng cô ấy an tâm.
Anh đang ngầm thừa nhận để cô ấy an tâm.

Từ Chi Hạ đứng lên, chuẩn bị đi tìm hội Chu Thụ đốt pháo bông.

“Không phải.” Bỗng Dương Kế Trầm lên tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.