Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 155

khỏi giấc ngủ, Giang Nhiễm chợt nhớ đến đường ống nước hỏng, nên ăn
bừa mấy miếng rồi chạy lên trên trấn tìm người.

Lúc đi qua nhà anh lại không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần, xe mô-tô
vẫn còn đỗ an tĩnh trong đó.

Khi cô về thì mô-tô đã không còn ở đó, có lẽ là đã ra cửa rồi.

Đến chiều thật sự không chịu nổi nữa nên Giang Nhiễm chui vào chăn ngủ
mất, tới khi tỉnh lại thì mặt trời đã lặn về Tây.

Cô ăn cơm xong rồi lại chờ đợi trong thấp thỏm. Cô không biết anh sẽ đến
lúc nào, lại hơi hối hận vì mềm lòng trong chốc lát mà đồng ý chuyện xui
xẻo này.

Ngươi kia vốn là lưu manh vô lại, nam sinh mới quen bình thường đâu có
nhắc đến vợ vợ gì đó. Giang Nhiễm không ngốc, vẫn nghe hiểu câu kia là
có ý gì, rõ ràng là đang chòng ghẹo cô.

Giang Nhiễm ngồi trước bàn sách, cô dùng tay trái đỡ mặt, rồi cầm bút
chọc chọc vào gấu bông nhỏ bày ở trên như trút giận.

“Lưu manh…”

Chọc được mấy lần, Giang Nhiễm lấy điện thoại ra rồi lên mạng tìm tên
anh. Cô chỉ đánh chữ “Dương” rồi bên dưới đã nhảy ra những từ có liên
quan, tên của anh đứng ở vị trí thứ năm.

Dương Kế Trầm.

Bây giờ Giang Nhiễm mới biết tên anh là mấy chữ này. Lúc nói trước kia,
cô và Quý Vân Tiên cũng không chú ý đến việc này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.