Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 158

Cả căn nhà anh đều tối om, không có chút bóng người.

Có lẽ là không ở nhà rồi.

Ánh trăng mông lung, từng đợt sương mù phiêu đãng tản ra hơi thở lành
lạnh. Khí lạnh luồn vào từ khe hẹp của cửa sổ cũ kĩ, sự nóng nảy trong
Giang Nhiễm cũng dần bị san bằng. Cô cúi đầu mà trở lại bàn sách, rồi
càng không tập trung hơn trước, như thể có thứ gì đó trong lòng đang rơi
xuống từng chút một.

Hai ba ngày sau, Giang Nhiễm vẫn không đợi được anh, cũng chưa từng
thấy anh.

Cô nghĩ có lẽ anh chỉ tiện miệng nói một chút, có lẽ là lời bâng quơ mà
thôi. Không đến thì không đến đi vậy, dù sao vết thương cũng ở trên người
anh, cô càng không phải chờ đợi mỗi lúc tối trời rồi căng thẳng thêm nữa.

Có đôi lúc thật sự rất kì lạ, càng chuẩn bị kĩ thì càng chẳng ngờ đến. Đến
lúc định đi làm chuyện cần làm rồi, thì việc không ngờ kia lại chạy đến, rồi
giương nanh múa vuốt như con quái thú nhỏ mà giảo hoạt nói “tôi lại đến
rồi đây, tôi muốn cho cô bất ổn đấy”.

Không lâu sau đó là thi học kỳ, mấy môn liền đều có bài tập, thời gian một
ngày gần như là không đủ dùng. Người có thành tích học tập tốt đến đâu thì
cũng có bài không làm được, cũng có lần làm sai và quên công thức.

Tới lớp 12, có đi vệ sinh cũng phải vội vội vàng vàng. Giờ nghỉ giữa tiết 10
phút có thể giải một đề thì giải một đề. Mà dường như giờ nghỉ giữa trưa
nào Giang Nhiễm cũng vừa gặm bánh bao nhân thịt vừa giải đề, và đa phần
các bạn trong lớp cũng vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.