Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 190

Hai người cùng đi về hướng cổng trường, Giang Nhiễm lắc đầu: “Tao
không đi đâu, mày đi đường cẩn thận, tối để anh ấy đưa mày về.”

Giang Nhiễm và Quý Vân Tiên tách ra ở bến xe buýt. Cô lên chiếc xe buýt
kia để về nhà, nửa đoạn đường đầu trên xe luôn chen chúc như lọ đựng cá
mòi vậy.

Tới lúc đi ngang qua chợ thực phẩm thì số người giảm đi một nửa, còn có
thể có ghế ngồi.

Giang Nhiễm lấy cuốn sổ nhỏ học từ đơn ra theo thói quen, rồi lung la lung
lay bước về từ bến xe.

Bầu trời đen kịt như muốn sụp xuống, trông như chỉ cần đưa tay là chạm
được vào tầng mây vậy. Gió bấc gào thét rồi bẻ gãy cành cây ngô đồng lớn
và nện xuống giữa đường.

Giang Nhiễm giật mình, sau đó giữ chặt cổ áo mà bước nhanh về phía nhà
mình.

Cô đi chưa được mấy bước thì chợt thấy có gì đó không đúng.

Dường như sau lưng có tiếng bước chân sột soạt, mà cô dừng lại thì tiếng
bước chân kia cùng dừng.

Trong đầu Giang Nhiễm chợt hiện ra cảnh mấy tên trộm cướp trong phim
truyền hình theo dõi người khác thế nào. Lông tơ trên người cô mau chóng
dựng đứng cả lên, sau đó Giang Nhiễm nâng chân chạy đi, mà dường như
phía sau lại không còn tiếng bước chân nữa.

Cô chạy về phía trước rồi quay đầu lại nhìn, ở chỗ ngoặt của giao lộ có mấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.