Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 193

“Bị ông quản lí mà còn không để ý sắc mặt của ông?”

Trịnh Phong cười một tiếng, cũng đã quên đi ân oán trước đó. Ông ấy chỉ
thấy đây là một tay đua có năng lực và thực lực nên có ý muốn bồi dưỡng,
trợ giúp anh lên một tầm cao mới. Nhưng hết lần này tới lần khác, người
này vẫn luôn ngạo mạn không thôi.

Đối với Trịnh Phong mà nói, Dương Kế Trầm giống như ngựa hoang vậy,
là một con ngựa hoang rất khó thuần phục, và dường như cũng không có
điểm yếu nào để bị nắm thóp. Nếu không phải có tính phóng khoáng tự do,
kiêu căng khó thuần như thế, thì có lẽ người này cũng không đạt được
thành tựu như ngày hôm nay.

Trịnh Phong nhìn về phía mấy người Chu Thụ: “Vậy mấy người các cậu thì
sao, tuổi còn trẻ mà cũng định lông bông cả đời à?”

Chu Thụ phì cười: “Trẻ mới lông bông chứ, già rồi mới mau chóng tìm
người chống lưng.”

“Được, mấy cậu đều nghĩ như nhau cả.” Trịnh Phong châm điếu thuốc rồi
nói: “Dương Kế Trầm, cậu đừng nói cái gì mà không cần với tôi. Nếu cậu
nhìn thoáng được, thì nửa năm sau có thể tham gia CSBK (1). Thực sự
không muốn làm tay đua MotoGP vô địch Trung Quốc à?”

( 1) CSBK (China Superbike Championship): Giải đua siêu mô-tô Trung
Quốc.

Dương Kế Trầm phả ra một hơi khói, rồi như cười như không nhìn ông ấy:
“Ông muốn vô địch Trung Quốc đấy chứ?”

Trịnh Phong đã qua 40 tuổi, nhưng lại không người đầy dầu nhớt như các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.