Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 194

huấn luyện viên đua xe khác. Mà ông ấy rất khí khái, mặc âu phục như
người làm ăn, càng không khó để nhìn ra lúc trẻ đây là một người anh tuấn.

Trịnh Phong rất nhức đầu về người tên Dương Kế Trầm này. Hai năm nay
đã nói hết lời, cũng đã ra hiệu ngầm rất nhiều, lần này ông ấy thực sự
không ngồi yên được nữa nên muốn tìm anh nói chuyện tử tế, nhưng làm
thế nào cũng không thuyết phục được.

Trịnh Phong chắp tay trên đùi rồi nói: “Phải, tôi rất muốn. Nhưng lúc trẻ đã
mất đi cơ hội, bây giờ đi đứng không tiện, không thể lại đi thi đấu nữa. Nếu
tôi nghiên cứu XX, tôi sẽ muốn làm người đứng đầu về XX. Nếu tôi nghiên
cứu lúa nước, tôi sẽ muốn làm người đứng đầu về lúa nước. Cũng như vậy,
ngạch đua xe Trung Quốc này vẫn còn trống, tôi muốn dùng danh nghĩa vô
địch để bổ sung vào đó. Đây là địa vị vinh quang không bao giờ thay đổi
được.”

Ông ấy dừng một chút rồi nói: “Dương Kế Trầm, chỉ có cậu mới đủ thực
lực để vượt qua tôi mà làm người vô địch này.”

Dương Kế Trầm thu lại mấy phần ý cười như đang suy nghĩ, một lúc sau
anh nói: “Muốn tôi gia nhập đội xe của ông?”

Trịnh Phong thấy thái độ của anh đã thoải mái hơn nên nhướng lông mày:
“Có hứng thú rồi à?”

Dương Kế Trầm: “Được thôi.”

Lời này vừa nói ra, mấy người Chu Thụ đều mở mắt thật to .

“Trầm ca!”

Dương Kế Trầm không nhanh không chậm bổ sung: “Ông đá Lục Tiêu đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.