Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 22

con gái bị anh ấy tóm được thảm lắm đó.” Chu Thụ nhắc nhở.

Giang Nhiễm không nói lời nào.

Dương Kế Trầm liếc nhìn Giang Nhiễm, cô đang núp trong khăn quàng cổ
nhưng càng cúi đầu xuống thấp hơn. Lớp nhung mượt mà làm nổi lên vẻ
mềm mại động lòng người của cô, nhưng cũng giống như chú chim bị kinh
sợ vậy, dáng vẻ buồn cười này rất giống tối hôm qua.

Hạ Quần và Chu Thụ kẻ tung người hứng trêu ghẹo thêm mấy câu, nhưng
từ đầu tới cuối Giang Nhiễm vẫn cúi đầu không nói một lời.

Dương Kế Trầm hút xong điếu thuốc cuối thì dập tắt, thấy cô không nhận
ra nên cũng lười đùa tiếp: “Được rồi, người đã đến đủ thì đi thôi, lão Ngũ
đến rồi.”

Trương Gia Khải sợ hai cô gái mất tự nhiên nên nói: “Ngoài miệng họ bốp
chát không đứng đắn thế thôi, nhưng không phải người xấu đâu.”

Anh ấy lại nói với Quý Vân Tiên: “Xe bọn anh đỗ bên ngoài, không được
đỗ ở đây.”

Giang Nhiễm đi theo sau Quý Vân Tiên và nhìn mấy người đàn ông kia vài
lần. Người được gọi là “Trầm ca” kia cao nhất, ăn mặc rất sạch sẽ, tóc cắt
ngắn gọn gàng chứ không giống mấy người kia. Có điều nhìn lưu manh
như thế thì có lẽ cũng không phải người dễ chọc. Giang Nhiễm thầm lắc
đầu, cách ăn mặc và dáng vẻ của Trương Gia Khải kia có vẻ khoa trương
nhưng cũng coi như người tốt, những người khác thì thôi đi.

Đúng là lời nói, hành động của xã hội đen thường vẫn lỗ mãng hơn.

Tới lúc đi đến chỗ đỗ xe, Giang Nhiễm mới giật mình. Trước mắt là 4 – 5

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.