Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 232

Đầu cô lại bất giác nhớ đến lời anh đã nói với mình ở siêu thị ngày đó.

Anh bảo cô đến xem anh thi đấu, xem một màn kịch. Mà anh cũng nói với
Lục Tiêu, có phải nên tính nợ không? Anh còn nói mày làm bạn gái tao
không vui, lát nữa tao lại phải dỗ. Mày thế này là kiếm việc cho tao làm
đúng không?

Lần này không phải thi đấu, mà là trò chơi, trò chơi anh đùa bỡn Lục Tiêu.

Truy đuổi với hắn, sau cố tình để hắn vượt lên, rồi đúng lúc Lục Tiêu ngỡ
mình có thể xoay người thì lại đè hắn xuống, để Lục Tiêu trơ mắt nhìn
mình bỏ lỡ cơ hội và thấy anh cán đích cuối cùng.

Anh đang tự tính nợ của mình, hay là…

Dương Kế Trầm dừng xe, chân dài bước từ trên xuống, sau đó cởi mũ bảo
hiểm và gảy tóc mấy lần. Anh ngẩng đầu nhìn qua khán đài, cuối cùng ánh
mắt dừng trên người cô.

Hôm nay cô mặc áo khoác màu vàng nhạt rất bắt mắt, cũng rất tôn người.

Dương Kế Trầm hơi hất hàm để ra hiệu với cô.

Giang Nhiễm chợt chấn động, cổ họng cũng căng ra.

Vầng sáng nhàn nhạt chiếu trên người anh phác ra bóng hình cao lớn mà
rắn rỏi. Khóe miệng anh vẫn ngậm ý cười khinh cuồng mà cao ngạo như
trước đây.

Thịch thịch thịch, trái tim điên cuồng kia của cô đập loạn tới không bình
tĩnh lại được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.