Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 36

cũng sẽ chán thôi. Tôi đã hơn 40 rồi, mỗi năm lại lực bất tòng tâm thêm
một chút, luôn thấy trong người không phấn chấn. Mục đích của mấy cô gái
học đại học kia rõ ràng quá, không còn vẻ ngây thơ trong sáng nữa, mất hết
thú vị.”

“Này.” Lão Ngũ hơi hất hàm với Giang Nhiễm, rồi cố ý mềm giọng hỏi:
“Em tên gì?”

Giang Nhiễm siết chặt ly rượu trong tay. Cô cho là mình không để lộ cảm
xúc gì, nhưng trong mắt người ngoài thì cô lại như chim sợ cành cong, run
rẩy một cách nhu nhược.

Cô không biết rốt cuộc người này có bao nhiêu quyền thế, nhưng nhìn qua
đã biết không phải người hiền lành. Chỉ cần có chút quan hệ thôi thì tai họa
về sau sẽ liên miên không dứt, vì thế cô càng không muốn trả lời câu hỏi
của ông ta.

Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với kiểu người bức bách lại quyền thế này,
vì thế tim cũng như muốn vọt ra khỏi cổ họng.

Quý Vân Tiên liếc mắt, trong lòng đã thầm mắng vài câu. Nhưng cô ấy vừa
định mở miệng thì đã bị giành trước.

“Lão Ngũ.” Dương Kế Trầm đặt hai chân lên mặt bàn trà: “Ông nghĩ cũng
đừng có nghĩ, tôi cũng chưa nói em ấy không phải người của mình.”

Tay Giang Nhiễm run lên một cái, cocktail trong ly hơi sóng sánh, suýt chút
nữa thì tràn ra ngoài.

Cô quay đầu nhìn Dương Kế Trầm, dưới ánh đèn khiến người ta hoa mắt
chóng mặt là đôi mắt đen kịt thâm thúy của anh. Đôi mắt ấy tràn ra vẻ ngỗ
ngược và cuồng ngạo, như thể vốn không đặt người đàn ông ngồi chếch kia

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.