Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 34

“Vào ngồi đi, vào ngồi đi.” Trương Gia Khải chỉ tay để hai cô gái nhỏ đi
vào.

Giang Nhiễm rất hối hận vì đã đi trước, nếu không cô cũng sẽ không phải
ngồi giữa. Cô và Dương Kế Trầm chỉ cách nhau một người phụ nữ, gần đến
mức có thể nghe được vài lời hạ lưu.

Người phụ nữ kia nói bằng giọng nũng nịu: “Yang, em thích anh lâu lắm
rồi, từ năm 2002 đã bắt đầu để ý đến anh.”

Dương Kế Trầm nhéo eo người phụ nữ kia một cái: “Ồ? Thế sao?”

“Đương nhiên ~ Em lừa anh làm gì? Đáng ghét! Ngứa!”

“Ngứa ở đâu? Chỗ này à?”

“Ai da, anh không đứng đắn!”

Người phụ nữ cười nói ha ha như gà mái đẻ trứng vậy, Giang Nhiễm nổi
hết da gà vì điệu cười này. Quý Vân Tiên che miệng cười rồi đưa tới một ly
cocktail màu hồng phấn cho cô: “An ủi chút, an ủi chút.” (4)

(4) Từ [

压惊– yājīng] được dùng ở đây có nghĩa là an ủi, cho đỡ đỡ sợ

(mời ăn uống hoặc một cách nào khác để an ủi người bị sợ hãi.)

Điều ngăn lại tiếng cười lẳng lơ của người phụ nữ kia là tiếng hát trong
phòng. Người đàn ông bụng phệ đang cầm míc biểu diễn thâm tình, như thể
trong tim ông ta có hàng vạn nút thắt vậy.

Quý Viên Tiên bật cười rồi xích lại gần và nói với Giang Nhiễm: “Mẹ ơi,
ông ta lấy đâu ra tự tin thế?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.