Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 366

cần biết?”

Mắt Giang Nhiễm đã cong thành mảnh trăng khuyết, cô nhẹ giọng hỏi:
“Vậy anh đi bao lâu?”

“Tôi cũng không biết.” Anh vô lại nói.

Giang Nhiễm: “…”

Khóe miệng Dương Kế Trầm ngậm ý cười, anh châm điếu thuốc rồi khàn
khàn nói: “Ngày giỗ của mẹ nên tôi phải về một chuyến. Có điều trận tuyết
năm nay lớn, chắc là vừa đi vừa về trong ngày không tiện lắm.”

Hai chữ “ngày giỗ” thật sự quá nhạy cảm.

Giang Nhiễm nói: “Anh đi đường cẩn thận.”

Dương Kế Trầm “ừ”, sau đó một tay đút vào túi áo khoác và một tay cầm
thuốc mà hút.

Tuyết trắng đè nặng trên tán cây ngô đồng hai bên giao lộ, gió nhẹ thổi qua
thôi cũng khiến tuyết rơi “bộp bộp” từ trên cao xuống. Nền đất đầy tuyết
trắng thấu triệt này khiến cả người cô càng đơn thuần và sạch sẽ hơn, đôi
mắt nhìn anh trong suốt như không thấy đáy kia lại chợt đánh sang nơi
khác.

Dương Kế Trầm hơi rũ mắt rồi bỗng cười một tiếng, anh khom người dán
vào tai cô: “Em cũng đừng nhớ tôi quá.”

Bộp bộp —— tán cây ngô đồng rung lên làm tuyết bên trên rơi xuống.

Giang Nhiễm suýt nữa thì thở không ra hơi, cô cúi đầu: “Ai thèm nhớ anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.