Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 374

Thôi được rồi, cô vẫn nên làm bài tập thì hơn.

Tối đến tan học, Giang Nhiễm vẫn ngồi xe buýt về nhà như bình thường,
nhưng lại có cảm giác bị người theo dõi tiếp.

Cô vừa quay đầu lại thì thấy cậu nhóc đeo cặp sách tỏ tình với mình hôm
qua đang đứng phía sau.

Cậu nhóc nói: “Học tỷ, em đưa chị về.”

Giang Nhiễm kinh ngạc không nói thành lời.

Năm phút sau, Giang Nhiễm nói: “Cậu xuống bến tới đi, tôi không cần cậu
đưa.”

Mười phút sau, Giang Nhiễm nói: “Cậu xuống bến này đi vậy, cậu về muộn
bố mẹ sẽ lo lắng.”

Mười lăm phút sau, Giang Nhiễm nói: “Trời đã tối rồi, không cần thế này
thật đấy.”

Nửa tiếng sau, Giang Nhiễm xuống xe, cậu nhóc kia cũng xuống theo.

Tuyết đã tan gần hết, nhưng trên mặt đất vẫn còn vũng bùn ẩm ướt, gió
đêm thổi tới khiến bốn phía càng thêm vắng lặng hơn.

Giang Nhiễm nói: “Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng…”

Cậu nhóc trầm mặc một chút rồi lại nở nụ cười: “Không sao, em biết học tỷ
vẫn chưa quen. Em chỉ có thể dùng cách này để học tỷ hiểu em thôi. Chị
yên tâm, em sẽ không làm ra việc khiến chị lúng túng, em chỉ muốn theo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.